Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 56

"Có gì quan trọng sao?" Vọng Ngưng Thanh nửa dựa vào cửa sổ, thân mình ngửa về sau, lấy tay với lấy một đóa ngọc lan đang nở rộ ngoài cửa sổ dưới ánh trăng. Cành ngọc lan kia hoa hình tựa sen, nở rất cao, chìm đắm trong ánh trăng thanh lãnh, tựa như chim tước ngạo nghễ Lăng Tiêu. Vọng Ngưng Thanh nhẹ nhàng lướt ngón tay, kiếm khí vừa phun, cành cây hoa nở đơn độc kia liền nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay nàng, kèm theo đóa ngọc lan thanh diễm.

Vọng Ngưng Thanh cầm cành ngọc lan kia, cài lên mái tóc đen nhánh được buộc bằng một sợi lụa bạc của mình, nghiêng đầu nói: "Đẹp không?"

Đem câu Kỳ Lâm Triệt vừa nói hỏi lại một lần.

Kỳ Lâm Triệt ngẩng đầu, bỗng nhiên sững sờ. Nữ tử dung mạo tựa trích tiên, mặt mày thanh nhạt, làn da như băng ngọc dưới ánh trăng phảng phất có ánh sáng, thuần khiết như tuyết mới trên núi sâu. Trong mái tóc đen nhánh của nàng cài một cành ngọc lan màu sắc kiều diễm, đó là sắc thái tươi tắn hiếm hoi trên người nàng, cùng đôi mắt nàng chiếu rọi lẫn nhau, khiến đôi mắt sáng ngời kia trong trẻo đến chết người.

Danh tiếng cao tựa bàn Đường Quốc, sắc đẹp lấn át cả đình tạ trần gian. Ráng màu (vẻ đẹp) lấn át ngọc bích của nhà Triệu, vẻ đẹp tựa châu báu nhà Tùy bị che mờ.

Chớ nên khen ngợi ngọc quỳnh trên trời (phiếm thượng phi quỳnh), đừng khoe khoang những viên ngọc quý ở nhân gian. Không một chút bụi trần, không thể sánh với vật tầm thường, thế gian này chung quy không bằng.

Trời đất vì nàng trang điểm, núi sông vì nàng tô sắc. Ngươi thấy nàng, liền biết vì sao trên đời lại có từ "yên chi tục phấn" (những thứ trang điểm lòe loẹt, phàm tục), chỉ vì người đó nhất định đã từng gặp qua tuyệt sắc chân chính.

"Đẹp." Kỳ Lâm Triệt nghe thấy giọng mình nhẹ tênh, đạm mạc, tự giữ, nhưng hắn biết mình từ nhỏ đến lớn chưa từng nói lời khen ngợi dung mạo nữ tử. Hắn là tài năng lục nguyên cập đệ (đỗ đầu sáu kỳ thi), đầy bụng thi thư, văn vẻ xuất chúng nhưng ở tình cảnh này, ngoài chữ "đẹp" vô cùng đơn giản, hắn vậy mà cái gì cũng không nói nên lời.

"Đẹp là được." Hắn thấy nàng dựa vào bệ cửa sổ, tư thái ấy vừa không nhã nhặn lịch sự càng không đoan trang, không hề có vẻ đẹp được nữ tử đương thời truy phủng nhưng nàng chỉ cần khẽ nhấc tay áo, nhướng mày, giữa dung mạo cử chỉ đều có một chút phong lưu ý nhị, tiêu sái mà lại tự nhiên: "Đá cũng tốt gỗ cũng tốt, đều là vật tạo hóa của trời đất, không có gì cao thấp để phân biệt."

Kỳ Lâm Triệt ngẩn ra, lời này nếu đổi người khác nói có lẽ sẽ có vẻ làm ra vẻ, nhưng nếu là Vân Xuất Tụ, thì chứng tỏ nàng thật sự nghĩ như vậy.

Trong mắt nàng, vàng bạc và đá quý không có gì khác biệt, cũng như con người và thú rừng trong núi, đều không có sự phân biệt sang hèn đắt rẻ.

Kỳ Lâm Triệt bỗng nhiên cảm thấy nhạt nhẽo, hắn lăn lộn trong quan trường lâu rồi, dù là quân tử khiêm tốn cũng bị mài dũa thành kẻ tiểu nhân dầu mỡ. Thử tới thử lui, lại chẳng khác gì đàn gảy tai trâu. Vân Xuất Tụ người cũng như tên, là một đám mây tía bay ra từ trong núi, nàng có lẽ sẽ vì lòng tốt mà đứng ra bênh vực vài nữ tử mệnh khổ nhưng tuyệt đối sẽ không để chuyện này vào lòng. Tâm hồn nàng quá đỗi sạch sẽ, khác với loại người như hắn, mỗi câu nói đều phải ẩn chứa vài loại ý nghĩa khác nhau. Tâm hồn nàng sạch sẽ đến nỗi không dính bất kỳ vết bẩn nào.

"Ngươi —" Kỳ Lâm Triệt nhìn đóa hoa kia, muốn nói nếu ngươi không có việc gì, sau này cứ đi đi, nhưng câu nói ấy lại loanh quanh giữa môi răng, rất lâu cũng không thể nói ra.

"Nếu một ngày nào đó ngươi học được cách kiếm tiền, thì cứ đi đi."

Vọng Ngưng Thanh hiện giờ cũng coi như là một quan viên, mặc dù chỉ là bộ khoái trên danh nghĩa trong nha môn, nhưng rốt cuộc mỗi tháng đều có thể lãnh công lương. Với võ nghệ của nàng, tùy tiện tiếp vài cái treo thưởng trên bảng vàng cũng đủ nuôi sống bản thân. Nhưng Kỳ Lâm Triệt không quên được cảnh tượng thê thảm khi lần đầu gặp mặt mà người này suýt chết đói, hơn nữa mấy ngày chung sống ngắn ngủi này khiến hắn hoàn toàn hiểu biết được sức sát thương do sự thiếu hiểu biết thường thức của Vọng Ngưng Thanh. Hắn cảm thấy thiếu nữ này hoàn toàn có thể làm ra chuyện "ngực phá tảng đá lớn" bán nghệ ngoài đường.

"Đi?" Vọng Ngưng Thanh khó hiểu quay đầu lại, biểu cảm của nàng rất dễ hiểu, tâm sự phảng phất như được viết trắng trợn trên mặt: "Vì sao phải đi?"

Kỳ Lâm Triệt cứng họng: "Ngươi còn coi đây là nhà ngươi à? Ta lại không phải cha mẹ ngươi."

Kỳ Lâm Triệt nói xong liền im lặng, bởi vì trên mặt nữ tử trước mặt hiện lên một thần sắc vô cùng khó chịu, đó là một loại thần sắc mờ mịt xen lẫn kinh ngạc — "A? Hóa ra ngươi không phải cha mẹ ta?"

"Ngươi là gà con vừa phá vỏ thấy ai liền đi theo người đó sao?" Kỳ Lâm Triệt bị tức đến suýt chút nữa ngã ngửa, nỗi phiền muộn trong lòng cũng tiêu tan: "Nếu là ai nói muốn quản cơm, ngươi có phải là liền thật sự đi theo người ta, lỡ như bị người lợi dụng đi giết người phóng hỏa — không đúng... Ngươi trước đây đã bị Vương viên ngoại lừa đi rồi, còn giết người phóng hỏa."

Kỳ Lâm Triệt nhớ lại chuyện này liền cảm thấy trời sắp giáng sứ mệnh cho hắn, hắn chính là vì sự bình an của Nam Chu Quốc mà không thể để hung khí này khắp nơi xông loạn, nếu không gặp phải chuyện đó còn phải làm sao? Hắn không phải người giang hồ, đối với lời đánh giá của Ảnh Nhất về kiếm thuật của Vân Xuất Tụ "sâu không lường được" không hề có cảm giác gì, chỉ biết kiếm thuật của nàng rất lợi hại, nhưng cụ thể lợi hại đến mức nào thì Kỳ Lâm Triệt cũng không biết.

Cho nên, đột nhiên bị người đẩy ngã xuống giường, Kỳ Lâm Triệt, người vốn quen với việc mưu trí, hoàn toàn ngây người.

Hắn thấy Vọng Ngưng Thanh tháo đóa ngọc lan trên tóc, tùy tay ném về phía sau. Cành hoa vừa giòn vừa non ấy vậy mà phát ra tiếng xé gió, như mũi tên rời cung bắn vào màn đêm dày đặc. Giây tiếp theo, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất trầm đục, một tiếng hét thảm xé rách màn đêm dài, kinh động giấc mộng ấm áp, khiến ánh nến trong phòng nổ tung như Hanabi (pháo hoa).

Đèn, tắt.

"Rầm" một tiếng thật lớn, có người phá cửa sổ mà xông vào. Dưới ánh trăng thanh lãnh, Kỳ Lâm Triệt chỉ có thể thấy mấy cái bóng đen hung ác như báo săn, giơ vũ khí bổ về phía bóng trắng sáng ngời trước cửa sổ. Nàng thật sự quá nổi bật, sau khi ánh nến tắt, ánh sáng duy nhất trong phòng chính là ánh trăng trải dài từ chân trời. Nàng tư thái lười biếng dựa vào cửa sổ, hòa hợp làm một với ánh trăng sáng tỏ mờ ảo kia.

Kỳ Lâm Triệt muốn kêu "Cẩn thận!", nhưng hắn há miệng, lại phát hiện mình không thể phát ra tiếng. Hắn bị Vọng Ngưng Thanh thuận tay điểm á huyệt (huyệt cấm, có thể khiến người bị điểm không nói được), ngay trong khoảnh khắc bất chợp vừa rồi.

Hắn nghe thấy giọng nàng không hề phập phồng mà nhẹ "aiya" một tiếng, tựa hồ có chút kinh ngạc.

Thái độ ngây thơ mà lại không hề phòng bị này khiến Kỳ Lâm Triệt mắng thầm muốn nứt óc, sau đó, hắn thấy nàng đưa ra một bàn tay.

Bàn tay đó rất trắng, còn trắng hơn ánh trăng ngoài cửa sổ, liếc mắt một cái nhìn vào làn da nàng gần như trong suốt. Nhưng bàn tay đó lại khác với những ngón tay mềm mại của nữ tử tầm thường, không hề đầy đặn, nhìn qua cũng không tinh tế mềm mại – tay nàng thon dài, hữu lực, khớp xương rõ ràng, phảng phảng như đốt trúc làm từ băng, ngay cả móng tay cũng phải mài cho bằng phẳng sạch sẽ.

Bàn tay này nhẹ nhàng đặt lên cổ một người, ánh trăng chiếu rọi đôi mắt trong trẻo nhưng cũng đạm mạc của nàng, bỗng nhiên siết mọt cái.

Nàng tựa như vừa rồi hái hoa, nhẹ nhàng bâng quơ mà vặn gãy cổ người trước mắt, phảng phất như tùy tay tháo xuống là một đóa hoa khác.

Trong khoảnh khắc ấy, Kỳ Lâm Triệt cảm thấy có thứ gì đó trong đầu mình, nứt ra.

Bình Luận (0)
Comment