Việc nghe kể khác xa với việc tận mắt chứng kiến. Dù câu chuyện giang hồ trong sách có được miêu tả xuất sắc đến đâu, nếu chưa được tận mắt thấy thì đó cũng chỉ là những câu chuyện trong sách mà thôi.
Kỳ Lâm Triệt thuộc loại người xa lánh tranh chấp giang hồ, chỉ coi tất cả những gì ghi trong tình báo như chuyện kể. Hắn xuất thân hàn môn, từ nhỏ đã được tộc nuôi cho ăn học, sau này thăng tiến nhanh chóng, lòng hướng về triều đình chứ không màng giang hồ. Đối với những võ công chiêu thức, Kỳ Lâm Triệt luôn có quan điểm “người trong nghề xem đường lối, người ngoài nghề xem náo nhiệt”. Hắn chỉ biết Ảnh Nhất có võ công khá tốt, mỗi lần giao nhiệm vụ đều hoàn thành xuất sắc nhưng võ công của Ảnh Nhất tốt đến mức nào thì Kỳ Lâm Triệt thật sự không rõ.
Suy cho cùng, đối với một thái kê (gà mờ, cùi bắp) mà nói, một màn biểu diễn hoa mỹ hạ gục đối thủ và một nhát kiếm dứt khoát lấy mạng thực ra không có mấy khác biệt, đều đạt chuẩn: “aiya, cũng không tệ á”.
Chính vì vậy, những gì đang diễn ra trước mắt gần như đã đảo lộn những định kiến đã ăn sâu bám rễ của Kỳ Lâm Triệt trong suốt hơn hai mươi năm qua.
Nói thật lòng, Vân Xuất Tụ tuy tâm tính đơn thuần, hành động ngây thơ nhưng dung mạo khí chất lại khác biệt. Nàng có vẻ đẹp và khí chất vắng vẻ, khó gần như thế ngoại trích tiên (tiên nữ giáng trần, thoát tục), khiến người ta nhìn vào chỉ thấy vẻ nghiêm trang. Kỳ Lâm Triệt đương nhiên không hề có ý khinh thường nàng, nhưng vì nàng dựa dẫm như trẻ nhỏ và sự lo lắng của hắn dành cho nàng vì nàng không rành thế sự, lâu dần, hắn cũng quên mất sự thật rằng Vân Xuất Tụ là một cường giả (kẻ mạnh). Có lẽ võ công của Vân Xuất Tụ đích xác là có một không hai thiên hạ, nhưng trong lòng Kỳ Lâm Triệt, nàng vẫn luôn là một đứa nhỏ chưa trưởng thành.
Bởi vậy, khi Kỳ Lâm Triệt thấy Vân Xuất Tụ vặn gãy cổ thích khách, hắn gần như không thể giữ nổi vẻ mặt của mình.
Điều này giống như con thỏ trắng nhỏ nuôi ở hậu viện, trắng trẻo, mềm mại, nũng nịu, ngày nào cũng cọ đầu gối kêu ư ử đòi ăn thêm cỏ khô, một ngày kia lại tung một cú đá bay làm gãy cổ một nam tử mạnh khoẻ. Ngoài sự kinh hãi ra, chỉ còn lại sự khó tin ngập tràn.
Kỳ Lâm Triệt đang nghĩ gì thì Vọng Ngưng Thanh đương nhiên không biết. Sở dĩ nàng chọn cách đối phó thích khách như vậy chỉ là không muốn máu làm bẩn phòng.
Trước đó, mèo nhỏ cũng đã nói rằng Vân Xuất Tụ có căn cốt căn cốt xuất chúng bậc nhất thiên hạ, không chỉ khí huyệt thông suốt, gân mạch cường kiện mà còn có thần lực trời sinh. Con đường kiếm đạo tuy ai cũng có thể học, nhưng điều kiện bẩm sinh nam nữ có sự khác biệt lớn, ít nhất là về lực cánh tay thì rất khó so bì. Nhưng Vân Xuất Tụ thì khác, nàng là người từ nhỏ đã chơi vật lộn với tinh tinh và hổ. Nếu nói về lực cánh tay, e rằng trên đời này không ai là đối thủ của nàng. Nếu không phải sư phụ của Vân Xuất Tụ thực sự không chịu nổi, tự mình nghiên cứu ra thuốc tắm để điều trị cơ thể nàng, e rằng vóc dáng của Vân Xuất Tụ sẽ biến thành tinh tinh cái.
Nhưng dù đã được thuốc tắm điều trị, cơ thể Vân Xuất Tụ nhìn qua vẫn tinh tế, mảnh mai nhưng mật độ máu thịt của nàng lại có thể sánh với lão tăng Thiếu Lâm Tự chịu đựng căn cốt hơn 60 năm.
Vọng Ngưng Thanh hành động rất nhanh. Trước khi thích khách tới gần sân, nàng đã nhận ra hơi thở của chúng. Nàng tắt nến, rồi đẩy Kỳ Lâm Triệt vào đệm giường. Những thích khách đó có lẽ là dùng thiên lý nhãn (chắc là ống nhòm) từ Đông Dương để xác định Kỳ Lâm Triệt có mặt trong phòng từ sáng sớm. Sau khi phá cửa sổ xông vào, chúng chỉ thấy Vọng Ngưng Thanh, bởi vậy chỉ có thể nghĩ cách giải quyết nàng trước.
Đáng tiếc, Vọng Ngưng Thanh cũng không phải là quả hồng dễ nắn (người yếu đuối, dễ bắt nạt).
Thư phòng không gian nhỏ hẹp, tay chân người không dễ duỗi ra nên vũ khí của thích khách đều là vũ khí ngắn như chủy thủ. Cầm và kiếm của Vọng Ngưng Thanh đặt ngay bên cạnh, giơ tay là với tới được, nhưng nàng không nghĩ rút kiếm. Kẻ địch trước mắt cũng không xứng để nàng rút kiếm, bởi vậy nàng trực tiếp động thủ, vặn gãy cổ người đầu tiên.
Sau khi tỉnh táo lại, Vọng Ngưng Thanh mới chợt nhớ tới mệnh lệnh “không được giết người” của Kỳ Lâm Triệt. Đối mặt với bốn cây chủy thủ đâm tới, Vọng Ngưng Thanh chỉ có thể vung mạnh tay áo một cái, cuốn lấy những cây chủy thủ. Tay áo rộng mềm mại như mây của nàng trong nháy mắt biến thành tường đồng vách sắt, dùng lực khéo léo đánh một cái, thích khách nắm chủy thủ liền cảm thấy cổ tay đau nhói, vũ khí đã bị người cướp đi.
Những kẻ dám ám sát thừa tướng đều không phải đèn cạn dầu (người tầm thường, dễ đối phó). Vũ khí bị đoạt, những thích khách đó cũng không hoảng sợ. Có kẻ từ túi ở eo rút ra đao nhỏ, có kẻ không chút quan tâm mà bổ nhào vào trước mặt Vọng Ngưng Thanh, vừa mở miệng, một chùm châm độc liền bay thẳng vào mặt Vọng Ngưng Thanh. Những châm độc này đều giấu trong cơ quan cắn trong miệng thích khách, tầm bắn nhỏ, tốc độ nhanh, ngay cả cao thủ đỉnh cấp giang hồ cũng chưa chắc tránh thoát được sự tấn công bất ngờ, âm độc như vậy. Nhưng Vọng Ngưng Thanh chỉ khẽ động tai, mái tóc đen không gió tự tung, hộ thể kình khí (lớp khí bảo vệ cơ thể) trên người bùng nổ, bốn tên thích khách kia lập tức bị thổi bay ra ngoài.
Ba tên thích khách khác thì không sao, chỉ có tên thích khách giấu châm trong miệng gặp nạn. Chùm độc châm đó bị nội lực thổi bay ngược trở lại, đâm vào miệng hắn máu me đầy mồm. Độc tố kiến huyết phong hầu (chỉ độc tố cực mạnh, dính máu là chết ngay) lập tức phát tác, tên thích khách kia lập tức không còn mạng, thân thể mềm nhũn bên tường, tựa như một vũng bùn.
Vọng Ngưng Thanh liếc mắt một cái, trong lòng có chút hoảng mà “í” một tiếng. Kỳ Lâm Triệt còn nói gì mà “khống chế địch nhân đối với ngươi mà nói không khó”, nhưng trong mắt Vọng Ngưng Thanh, điều này còn khó hơn giết người rất nhiều.
Một đối mặt đã chết hai, đừng nói trứng kho, hồng thái đầu (óc lợn nấu đậu đỏ) e rằng cũng không còn.
Nghĩ vậy, Vọng Ngưng Thanh liền quyết định ra tay trước để chiếm ưu thế. Sau khi đánh văng những thích khách xung quanh, nàng liền lao tới một người trong số đó. Khinh công của nàng cực kỳ đẹp, bước chân nhẹ nhàng, bay vút lên như một kinh hồng phất thủy ảnh (bóng hồng bay lướt trên mặt nước, ý chỉ thân pháp nhanh nhẹn, uyển chuyển). Nàng trong chớp mắt đã tới gần thích khách, chế phục hành động của hắn, bẻ gãy hai tay hắn ra sau lưng, "rắc" một tiếng, phế đi hai cánh tay của hắn.
Vọng Ngưng Thanh trong lòng hài lòng, đang định phế nốt chân thích khách thì thấy hắn phun máu tươi, đầu nghiêng sang một bên, ra là cắn nát độc dược trong răng để tự sát.
Ối? Ối ối? Vọng Ngưng Thanh càng đánh càng hoài nghi nhân sinh. Lúc này, những thích khách không còn là thích khách nữa. Chúng đều đã biến thành những món ăn của Vọng Ngưng Thanh, chết một người là bay đi một bữa tối, há phải một chữ “thảm” là đủ? Đợi đến khi nàng thật cẩn thận mà phế đi tứ chi của tên thích khách cuối cùng và bẻ gãy cằm hắn, đợi rất lâu mà không thấy thích khách chết, Vọng Ngưng Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không đợi nàng nở nụ cười tươi quay người đòi công với cha mẹ áo cơm (chỉ người chu cấp, nuôi nấng), một thanh phi đao từ ngoài cửa sổ bay vào, trúng yết hầu thích khách.
Nhìn tên thích khách tắt thở, mặt Vọng Ngưng Thanh lập tức lạnh xuống.
Sương đánh thiên, mẹ kế mặt (thành ngữ chỉ vẻ mặt lạnh lùng, không cảm xúc), Vọng Ngưng Thanh một phen túm lấy cây đàn đặt một bên, trực tiếp bay ra khỏi cửa sổ.
Thư phòng của Kỳ Lâm Triệt ở lầu hai. Vọng Ngưng Thanh bay ra từ cửa sổ, đạp lên cành ngọc lan, liếc mắt một cái đã thấy bóng người đứng thẳng trên đầu tường không xa. Đó là một nam tử trung niên mặc áo quần ngắn màu xanh đen mộc mạc, ôm một thanh trường kiếm quấn đầy vải, đứng dưới ánh trăng sáng trong, thân ảnh nhìn qua cao ráo mà lại gầy guộc. Bên cạnh hắn vây quanh vài tên áo đen, những tên áo đen đó đối với nam tử trung niên có thái độ cực kỳ cung kính, trước mắt dường như đang sốt ruột khuyên nhủ điều gì, nhưng nam tử trung niên kia phảng phất như không nghe thấy.
Vọng Ngưng Thanh đứng trên cành cây, từ xa nhìn nam tử trung niên. Thanh phi đao vừa rồi g**t ch*t thích khách có tốc độ cực nhanh, ngay cả nàng cũng không thể ngăn cản, nghĩ hẳn là xuất phát từ tay của nam tử trung niên này. Vọng Ngưng Thanh đánh giá một lượt, phát hiện võ công của nam tử trung niên kia không hề yếu, thậm chí có thể nói, hắn là đối thủ mạnh nhất mà nàng gặp từ khi xuống núi đến nay. So với những người vẫn còn tu luyện “thuật” (kỹ năng, chiêu thức), trung niên nhân trước mắt rõ ràng đã chạm vào con đường “đạo” (tức là đã đạt đến cảnh giới cao hơn, hiểu được bản chất của võ học), nhưng khác với Vân Xuất Tụ, người sau khi ngộ đạo lại tập thuật một cách kỳ quái, hắn là người chính thống lấy thuật nhập đạo (thông qua kỹ năng, chiêu thức mà đạt đến cảnh giới cao).
Đối phương rất mạnh, nhưng cũng không phải không thể đánh một trận, Vọng Ngưng Thanh nghĩ vậy, lập tức bực bội nói: “Người vừa rồi là. Ngươi. Giết.!”
Vọng Ngưng Thanh nhấn mạnh từng chữ, nặng đến mức nam tử trung niên tưởng nàng bị mạo phạm nên nổi giận. Duy chỉ có Kỳ Lâm Triệt, người đang bị điểm huyệt nằm trên giường, trợn trắng mắt, biết câu này là nói cho hắn nghe.