Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 77

Vọng Ngưng Thanh trở thành người đứng đầu bảng.

Vị công tử Tưởng gia xui xẻo kia từ sau khi thua cuộc liền rơi vào trạng thái hồn bay phách lạc, dường như có chút hoài nghi nhân sinh. Tuy nhiên, vì hành vi “nghé con mới sinh không sợ cọp” của hắn vừa rồi, những người giang hồ có mặt đều không ai đi an ủi hắn, chỉ có thiếu niên thư đồng kia đứng bên cạnh hắn thấp giọng nói gì đó.

Có lẽ là cảnh Vọng Ngưng Thanh một chưởng đánh bay công tử Tưởng gia tám mét đã quá chấn động lòng người, bởi vậy sau đó, mọi người đều im lặng chọn khiêu chiến bảng hai và bảng ba, không ai dám cạnh tranh với nàng. Dù sao, việc đăng bảng là chuyện nhỏ, mất mặt là chuyện lớn. Bị một mỹ nhân xinh đẹp như vậy một chưởng đánh bay, đây là mất sạch mặt mũi trong ngoài, sau này còn dám đối mặt với mỹ nhân sao? Ngược lại, nếu không mất mặt này, thì vở kịch lớn “dùng võ kết bạn” chẳng phải là kết bạn sao? Đánh không thành, kết bạn giao hữu cũng là cực tốt…

Vị công tử Tưởng gia liền trở thành đối tượng bị mọi người chỉ trích nhưng không thể không nói, người này thật sự có chút tài năng, cũng không phải loại người vô năng mà kiêu ngạo. Dù bị Vọng Ngưng Thanh một chưởng đánh bay nhưng trong những trận đấu võ sau đó, hắn đều tỏ ra thành thạo, liên tiếp giành chiến thắng. Sau khi vài tên đệ tử nổi tiếng trên giang hồ đều thua dưới tay hắn, mọi người lúc này mới nhận ra người này kiêu ngạo thì có kiêu ngạo nhưng dù sao cũng là con vợ cả của Tưởng gia, không phải người mà họ có thể khinh thường.

Vì thế bảng hai liền trở thành “Tưởng Đông Lăng”, bảng ba biến hóa không ngừng nhưng tên bảng một và bảng hai trước sau không đổi.

Những người tham gia võ đạo đại hội vừa quan chiến vừa rì rầm to nhỏ. Ban đầu họ còn bàn luận về xuất thân của nữ tử thần bí Vọng Ngưng Thanh, thấy nàng ngồi cùng Viễn Sơn Hầu, liền sôi nổi suy đoán nàng có phải là Thánh nữ của Bái Nguyệt Đàn Nguyệt Thời Tế hay không? Dù sao cũng có câu “Bắc vọng Tế Nguyệt, đông ly Viễn Sơn”, vị nữ tử tuyệt mỹ đột nhiên xuất hiện này lại đi gần với Viễn Sơn Hầu, việc mọi người hoài nghi thân phận của nàng là bình thường. Tuy có chút bất ngờ khi “yêu nữ” Ma giáo lại có dung mạo xuất trần, khí chất thanh lãnh như vậy nhưng nàng được các tín đồ coi là Thánh nữ, vậy cũng không phải là không thể lý giải…

Tuy nhiên, những suy đoán này của họ đều sai.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, võ đạo đại hội là sự kiện trọng đại ba năm một lần của giang hồ, ngay cả những kiếm khách giang hồ lừng lẫy danh tiếng cũng phải nể mặt chính đạo khôi thủ, ít nhất là phải đến Côn Luân trước khi võ đạo đại hội khai mạc. Bởi vì sau khi võ đạo đại hội khai mạc, núi Côn Luân sẽ đóng cửa từ chối tiếp khách. Lúc này nếu còn có người lên núi, khó tránh có hiềm nghi “phá cửa”.

Thánh nữ của Bái Nguyệt Đàn Nguyệt Thời Tế đã đến vào ngày hôm sau, sau khi võ đạo đại hội khai mạc.

Bình tĩnh mà xem xét, màn ra mắt của Nguyệt Thời Tế vô cùng phù hợp với danh xưng “Thánh nữ” của nàng. Bốn thanh niên mặc hoa phục che mặt nâng một chiếc kiệu mềm bước lên núi, phía sau là hơn mười đệ tử mang mặt nạ bạc hình hồ ly ùn ùn kéo theo. Bái Nguyệt Đàn thờ phụng thần mặt trăng, tôn thờ bạch hồ của Thanh Khâu làm sứ giả, bởi vậy các đệ tử Bái Nguyệt Đàn đều mặc cẩm y thuần một màu bạc trắng, trên vạt áo thêu họa tiết tinh nguyệt (sao và trăng) bằng chỉ vàng, lấy nguyệt hoa làm màu chủ đạo. Họa tiết tinh nguyệt càng phức tạp, chứng tỏ địa vị người đó càng cao trong Bái Nguyệt Đàn, ví dụ như Thánh nữ của Bái Nguyệt Đàn Nguyệt Thời Tế, họa tiết trên áo nàng là loại cao cấp nhất, tượng trưng cho 12 tháng.

Nguyệt Thời Tế lên núi, cũng không hề đầy vẻ khiêu khích mà sai người hô to “Thánh nữ giá lâm”, chỉ có hai tín nữ đi theo giơ cao hai cây trượng gỗ cao bằng người, trên trượng gỗ treo đầy lục lạc. Hai tín nữ rung trượng gỗ, những chiếc lục lạc liền phát ra tiếng vang thanh thúy linh hoạt kỳ ảo.

Tiếng lục lạc ấy dường như mang một sức mạnh quỷ dị, khi rơi vào tai liền giống như lời thì thầm của thần, chỉ làm người nghe cảm thấy tai ù ù, tinh thần rung chuyển.

Lúc đó, Vọng Ngưng Thanh đang ngồi trên ghế gảy dây đàn của mình, nghe thấy tiếng chuông thì nao nao, khẽ “í” một tiếng. Hai người đang giao đấu trên lôi đài dưới tác dụng của tiếng chuông thân hình lay động trong khoảnh khắc, dường như có chút đứng không vững. Sắc mặt của đám đông vây xem tức khắc thay đổi, có thể mê hoặc lòng người, đây không phải “yêu thuật” của Ma giáo thì là gì?

Ngay lúc mọi người như gặp kẻ thù lớn, một tiếng đàn thanh thấu ôn nhuận bỗng nhiên vang lên, như mưa xuân kéo dài, rền vang nhè nhẹ, tựa tiên nữ núi thò một bàn tay ra, kéo làn gió khắp núi đồi thổi về phía cuối sông. Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người theo bản năng dừng động tác, chiến ý vừa bùng lên trong lòng liền tan biến không dấu vết, chỉ cảm thấy dường như thân mình đang ở trong thung lũng u tĩnh, biển hoa Động Đình, trong tầm mắt đều là cảnh thịnh vượng muôn hoa nhân gian. Tiếng lục lạc vẫn chói tai như cũ nhưng dưới sự thẩm thấu và làm mềm mại của tiếng đàn cũng dần trở nên dịu dàng, không tự chủ được mà hoà theo tiếng đàn.

Mọi người ngẩng đầu, liền thấy thiếu nữ áo trắng đẩy trà án phía trước ra, ngồi xuống đất, một cây đàn cổ thô sơ đặt trên đầu gối, những khúc nhạc an hòa chảy xuôi từ đầu ngón tay nàng.

Thánh nữ Bái Nguyệt Đàn ra oai phủ đầu đánh mọi người một đòn bất ngờ nhưng nữ tử trên ghế đã chặn đứng sóng gió, nhờ đó mọi người mới không thành trò hề.

Chưởng môn Sở Hiền của Vọng Nguyệt Môn lập tức đứng ra lên tiếng: “Người tới là ai? Xin thứ cho Vọng Nguyệt Tông ta không tiếp đãi khách không mời mà đến!”

Lại là một tiếng âm vang thanh thúy nhưng tựa hồ có chút khác biệt so với lúc trước. Hai tín nữ cầm trượng gỗ thu trượng lại và người trong kiệu cũng khẽ vén màn sa, lộ ra một khuôn mặt nghiêng đeo mặt nạ hình hồ ly màu vàng bạc ròng. Mặc dù không nhìn thấy đôi mắt, chỉ lộ ra nửa dưới khuôn mặt, cũng đã có thể nhìn ra dung mạo kiều diễm: “Bổn tọa là tới tìm người.”

Nguyệt Thời Tế không úp mở, ngữ khí thanh lãnh nói: “Hai tháng trước đó, một kẻ dùng tên giả “Trương Thịnh” đã lẻn vào thánh đàn của giáo ta, ngắt lấy nguyệt lộ là thánh hoa của Bái Nguyệt giáo, làm ô uế nước ao tế nguyệt trì, phá hỏng nguyệt tế hàng năm của giáo ta. Kẻ đó am hiểu thuật dịch dung sửa mặt, sau khi phạm tội ác đã trốn vào giang hồ. Bổn tọa hôm nay tới đây, chỉ vì muốn mang kẻ đó về thánh đàn xử quyết để an ủi trời xanh!”

Bình Luận (0)
Comment