Nguyệt Thời Tế nói ra lời lẽ đanh thép, từng câu từng chữ đầy khí phách. Nàng chắc chắn như vậy, thái độ quyết tuyệt như vậy, lại làm những người vốn nghi ngờ nàng có mưu đồ khác trong lòng giật mình. Nếu thật sự như thế, thì việc Nguyệt Thời Tế rời núi không phải là vì muốn gây rối giang hồ như họ suy luận, mà là để truy bắt kẻ cắp.
Phải biết rằng, Bái Nguyệt Đàn dù thế nào cũng là một tôn giáo chứ không phải một môn phái. Nếu là tôn giáo thì tự nhiên có tín ngưỡng và con người vì tín ngưỡng, có thể làm bất cứ điều gì. Huống chi kẻ cắp kia còn phạm phải tai họa nghiêm trọng như vậy, phá hủy điển lễ tế bái của Bái Nguyệt Đàn thì có gì khác gì với việc cưỡi lên người giáo chủ của họ mà tát tai chứ?
“Nếu kẻ cắp kia am hiểu thuật dịch dung sửa mặt, vậy Thánh nữ làm sao chắc chắn hắn sẽ đến tham gia võ đạo đại hội?” Sở Hiền cao giọng hỏi.
“Bởi vì phần thưởng cho người đứng đầu của các ngươi có một gốc tím linh chi trăm năm. Tím linh chi và nguyệt lộ là thuốc dẫn trong một phương thuốc, có thể phối ra loại thuốc hay giúp thư hoãn tâm thần, trị liệu rối loạn tâm thần.” Nguyệt Thời Tế châm chọc cong khóe môi: “Nguyệt lộ là thánh vật của giáo ta, ngoài dược tính ra thì không có công hiệu nào khác. Kẻ cắp kia không tiếc đắc tội Bái Nguyệt Đàn cũng muốn đoạt được nguyệt lộ, chắc là trong nhà có người bị rối loạn tâm thần.”
Suy đoán này rất hợp lý nhưng lại khiến lòng người sinh ra dự cảm chẳng lành: “Thánh nữ muốn thế nào?”
“Võ đạo đại hội nếu là sự kiện trọng đại của toàn giang hồ thì bổn tọa nhúng tay vào cũng chẳng sao chứ?” Nguyệt Thời Tế ngữ khí lạnh băng: “Chỉ cần bổn tọa bắt được người đứng đầu, kẻ cắp kia chẳng phải sẽ tự động đến cửa sao?”
Dự cảm chẳng lành đã trở thành sự thật.
Sắc mặt Sở Hiền có chút không tốt. Võ đạo đại hội năm nay là chuyện gì vậy? Phần thưởng cho người đứng đầu tuy quý báu nhưng cũng không phải vật gì khó tìm, không khác biệt lớn so với những năm trước. Nhưng năm nay tựa hồ đặc biệt kỳ lạ, liên tiếp thu hút những người với mục đích khác nhau hội tụ về đây, rất có cảm giác sơn vũ dục lai phong mãn lâu (gió đầy lầu, sắp có mưa bão lớn).
“Ngươi yêu nữ này, dám nói càn như vậy, chẳng lẽ là khinh thường chính đạo ta không có ai?” Có người tính khí thẳng thắn, lập tức lên tiếng phản đối.
Nguyệt Thời Tế không nói tiếp nhưng tất cả mọi người thấy nàng nhẹ nhàng nhếch khóe môi, nàng không để ý đến người kiếm chuyện, ngược lại dừng ánh mắt trên thiếu nữ vẫn còn đang điều chỉnh âm thanh đàn trên ghế.
“Ta tên Nguyệt Thời Tế, muội muội đánh đàn, ngươi tên là gì?”
Giọng Nguyệt Thời Tế dịu dàng dễ nghe như một giọt suối lạnh nhỏ giọt từ đỉnh thạch nhũ trong hang tuyết mùa đông rơi vào sông băng, lạnh thấu xương, thấm vào ruột gan.
“Ta tên Vân Xuất Tụ.” Vọng Ngưng Thanh không hề làm bộ làm tịch, cũng không giống như vị vừa rồi mở miệng phản đối. Lòng bận tâm của nàng đối với vạn vật thế gian sớm đã bị cắt giảm đến mức thấp nhất.
“Đàn của ngươi thật là dễ nghe, tiếng đàn đi vào lòng người, ý đàn tận xương, đã nửa bước bước vào đạo âm luật.” Nguyệt Thời Tế như vô tình trêu đùa: “Nếu muội muội có thể đưa hỉ nộ ai lạc (vui, giận, buồn, mừng) vào khúc nhạc, e rằng trong khoảnh khắc có thể khiến người ta lún sâu vào mơ mộng, khiến họ cầm dao tự vẫn cũng không nói chơi, có hiệu quả tương đồng với công pháp âm luật của giáo ta.”
Lời Nguyệt Thời Tế vừa nói ra, mọi người liền rùng mình. Lời này không sai, nếu đạo âm luật có thể tùy ý thao túng vui buồn của một người, vậy thì sẽ đáng sợ đến nhường nào?
"Ngũ sắc là nhạc, ngũ âm là âm thanh, vạn vật quý sự sống, lạnh nóng thay phiên nhau, ngũ hành mới hình thành." Vọng Ngưng Thanh lắc đầu, không thể chấp nhận suy nghĩ đó: "Tiếng đàn không có buồn vui, âm nhạc vốn xuất phát từ lòng người. Đàn của ta không có cảm xúc, là trong lòng ngươi có cảm xúc. Có cảm xúc thì sẽ sinh ra ảo vọng, khúc nhạc chẳng qua chỉ là biểu tượng của sự thấu hiểu và mê muội. Trời đất vạn vật, đạo lớn vốn vô thường. Ngươi nếu cứ cố chấp muốn trời đất có cảm xúc, chẳng phải là chuyện nực cười sao?"
Nguyệt Thời Tế hơi sững sờ, nhất thời không biết nên đáp lời thế nào. Mãi lâu sau, nàng mới mỉm cười duyên dáng nói: "Ngũ âm, ngũ sắc, ngũ hành đều là vật của trời đất, vì thế mà vô tình sao... Người đời đều cho rằng vạn vật hữu tình, suy nghĩ của muội quả là khiến người ta mở mang tầm mắt. Sau này nếu có thời gian rảnh, không ngại được thỉnh giáo muội."
Nguyệt Thời Tế vừa nói vừa buông tay vén rèm lụa, đoan trang ngồi trong kiệu. Đám tùy tùng của nàng nâng chiếc kiệu mềm dời sang một bên, chọn hướng đối diện với Vọng Ngưng Thanh và những người khác, dọn ra một khoảng đất trống. Chiếc kiệu mềm vừa đặt xuống đất, được tháo dỡ một chút liền biến thành một chỗ ngồi lịch sự che rèm lụa. Vài tín nữ vội vàng rải nước hoa thơm, phủ vải lụa sạch sẽ xung quanh để tránh gió cát và bụi bẩn làm vấy bẩn mắt Thánh nữ. Cái thế trận và khí thế đó khiến người trong giang hồ phải há hốc mồm kinh ngạc, chỉ cảm thấy so sánh hai bên, phe ta lập tức kém thế hơn hẳn, hệt như phú ông và kẻ nhà quê vậy.
“Làm ra vẻ!” Có người chua ngoa phỉ nhổ.
Lời tuy thế, nhưng làm ra vẻ cũng phải có đủ thực lực để làm ra vẻ. Chưởng môn Vọng Nguyệt Môn do dự một lát, vẫn sai người treo lên nhãn hiệu Nguyệt Thời Tế của Bái Nguyệt Đàn. Dù sao Nguyệt Thời Tế đã nói như vậy, chính đạo nếu không tiếp chiêu, chẳng phải sẽ bị coi là sợ hãi? Thẻ bài của Nguyệt Thời Tế vừa được đặt xuống, trong sân liền có người lòng khó chịu cắm cành quế chi vào bình hoa treo nhãn hiệu của nàng. Nhưng Nguyệt Thời Tế không xuống sân, hai tín nữ bên cạnh nàng sẽ thay thế nàng. Tay các nàng cầm trượng gỗ, tiếng chuông vừa vang lên liền khiến người ta sinh ra vô tận ảo giác trước mắt, hơi chút bất cẩn là bị đánh văng khỏi lôi đài.
Cứ thế thắng ba trận, trong chính đạo liền có người ngồi không yên, lập tức tức giận nói: “Yêu nữ! Có bản lĩnh thì đường đường chính chính mà quyết đấu! Dùng những thứ bàng môn tả đạo này tính là bản lĩnh gì?”
Nguyệt Thời Tế không nhịn được cười khẽ: “Không hợp ý các ngươi thì là bàng môn tả đạo, khi nào thì các ngươi những người này có thể đại diện cho Thiên Đạo?”
Lời còn chưa dứt, một dải lụa mềm mại đột nhiên từ trong kiệu mềm ném ra, phía trên treo ba chiếc lục lạc màu vàng kim. Dải lụa ấy như một bóng rắn linh hoạt, “Phanh” một tiếng đánh trúng ngực kẻ vừa lên tiếng. Tốc độ nhanh đến mức hầu hết mọi người không kịp phản ứng. Rõ ràng là lụa mềm không hề có lực sát thương, nhưng vào khoảnh khắc này lại phảng phất hóa thành vật nặng nào đó, đánh vào lồng ngực thậm chí phát ra tiếng “phanh” trầm đục. Kẻ vừa nói lời đó bị trúng đòn nặng, tức khắc bay ngược ra ngoài, ngã vật vào trà án bày rau quả xa hoa.
Không ít người có mặt lập tức đứng dậy, rút vũ khí của mình ra.
“Chư vị thí chủ, tạm thời đừng nóng nảy.”
Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tuệ Ngộ đại sư vốn vẫn im lặng bỗng nhiên mở mắt. Hắn vừa mở miệng, lời nói trầm hùng phảng phất từ đan điền mà ra, rõ ràng lọt vào tai mọi người.
Đôi mắt hắn dường như có thần quang rạng rỡ dừng lại ở hướng Nguyệt Thời Tế, trầm giọng nói: “Lão nạp bất tài, nguyện lĩnh giáo phương pháp hay của thí chủ. Nếu lão nạp may mắn thắng, xin nữ thí chủ hãy giải thích nghi hoặc cho lão nạp.”
Màn che bằng vải trắng trên kiệu mềm khẽ động, lời Nguyệt Thời Tế mang theo nụ cười: “Được thôi.”