Trên đường chạy trốn này, Lâu Tam cũng đã để lại rất nhiều tiếng lóng, hắn và đệ tử có hẹn một tháng liên hệ một lần. Chờ đến khi đệ tử phát hiện tháng này không liên lạc được, hắn nhất định sẽ theo tiếng lóng mà tìm đến. Đến lúc đó dù hắn đã chết, thi thể cũng sẽ phủ lên trên mật ngữ, dù thi thể bị kéo đi, kiếm tiên nhìn cũng không giống một người sẽ kiên nhẫn kiểm tra tấm ván giường rách nát.
Lâu Tam đang nghĩ cách kéo dài thời gian, lại không kịp phòng bị mà nhìn thấy khuôn mặt của Vọng Ngưng Thanh. Trong lòng hắn cả kinh, suýt nữa chọc thủng tấm ván giường dưới thân.
“Cô nương… Ngươi có quan hệ gì với Hứa Vân Chi?”
Lời này của Lâu Tam vừa thốt ra, mèo nhỏ tức khắc “ha” một tiếng, nó nghĩ thầm, sao lại nhắc đến tên này? Tên này hình như chỉ xuất hiện vài lần ở phần kết của câu chuyện, hoàn toàn là một nhân vật làm nền.
“Không có quan hệ.” Vọng Ngưng Thanh ôm cầm đứng, nhẹ nhàng khảy khảy dây đàn.
Lâu Tam trầm mặc một chốc, lại nói: “Vậy cô nương có biết không, giọng nói, dáng điệu và dung mạo của ngài giống hệt Hứa Vân Chi, đệ nhất mỹ nhân giang hồ vang danh thiên hạ mười mấy năm trước?”
Bàn tay Vọng Ngưng Thanh đang gảy đàn dừng lại, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn về phía mèo nhỏ, lại phát hiện mèo nhỏ cũng rất kinh ngạc, kinh ngạc đến mức không đứng vững mà trực tiếp từ vai Vọng Ngưng Thanh rơi xuống: “Không biết, Hứa Vân Chi là ai? Ngươi sao biết nàng giống ta?”
“…” Câu hỏi của Vọng Ngưng Thanh khiến Lâu Tam cảm thấy khó nói nhưng lúc này cũng không kịp quan tâm đến những chuyện khác, chỉ có thể nói thật: “Hứa Vân Chi là người đứng đầu bảng mỹ nhân cuối cùng khi Bách Hiểu Sinh còn tại vị, ta từng là tâm phúc của Bách Hiểu Sinh, may mắn được gặp vị đệ nhất mỹ nhân vang danh thiên hạ đó. Cô nương và Hứa Vân Chi khí chất rất khác biệt nhưng ngũ quan lại cực kỳ tương tự.”
“Ta không biết, ta từ nhỏ đã sống cùng sư phụ, không biết Hứa Vân Chi mà ngươi nói là ai.” Vọng Ngưng Thanh cũng không để ý đến dung mạo bề ngoài của mình nhưng lại phối hợp với hành vi kéo dài thời gian của Lâu Tam, ngữ khí thậm chí có thể gọi là ôn nhu: “Thiên hạ rộng lớn, khuôn mặt tương tự cũng là duyên phận, không cần quá chú ý.”
Lời này vừa thốt ra, Lâu Tam trầm mặc. Sau một hồi lâu, mèo nhỏ mới không nhịn được nhắc nhở: “Tiểu Ngưng Thanh, hắn là nói Hứa Vân Chi có thể là mẫu thân của ngươi, không, có thể là mẫu thân của Vân Xuất Tụ đó.”
Thì ra là thế, nhưng hắn quen biết Hứa Vân Chi cũng không thể ngăn cản nàng giết hắn phải không? Lúc này phàn quan hệ (tìm cách tạo mối quan hệ) thật sự không cần thiết.
“Trong khoảng thời gian này khiến trên giang hồ náo loạn ầm ĩ “yêu nữ” Bạch Hoa chính là cô nương?”
“Là ta.” Không có gì phải giấu giếm, Vọng Ngưng Thanh đến để giết người, thậm chí đã hái sẵn hoa từ trước. Bởi vì mèo nhỏ nói Lâu Tam cả đời không có quá nhiều sai lầm, chỉ là thọ mệnh buông xuống (đến số chết) cho nên Vọng Ngưng Thanh hái một đóa bạch cúc đưa ma tiễn đưa cho hắn: “Ngươi còn gì muốn biết?”
Lâu Tam đương nhiên có rất nhiều điều muốn biết, dù chết, hắn cũng muốn chết rõ ràng, để lại càng nhiều manh mối càng tốt cho đệ tử: “Cô nương hà tư nguyệt vận, có thiên nhân chi tướng (duyên dáng, thanh cao, có tướng mạo hơn người), hà tất tự nhiễm bụi bặm, trợ Trụ vi ngược (giúp kẻ xấu làm điều ác)? Cô nương hóa thân Bạch Hoa, lại là vì ai mà giết người? Là vì Tô gia năm đó? Hay vì Kỳ đại nhân Kỳ Lâm Triệt?”
“Trợ Trụ vi ngược? Thế nào là trợ Trụ vi ngược?” Vọng Ngưng Thanh cười nhạt không chút cảm xúc: “Ngươi cản đường, cho nên ta muốn giết ngươi.”
Lâu Tam ngây người, dường như không nghĩ tới nàng sẽ trả lời như vậy, mèo nhỏ cũng thế, nó không nhịn được gãi gãi tóc Vọng Ngưng Thanh: “Tôn thượng, không đúng rồi, chỗ này phải nói ra ngươi vì Kỳ Lâm Triệt cống hiến mới được, hắn mới là kẻ đứng sau màn. Ngươi chỉ là công cụ bị lợi dụng, một thanh kiếm mà thôi, kiếm không có thiện ác, tốt xấu đều tùy thuộc vào người dùng kiếm.”
Vọng Ngưng Thanh không để ý đến nó, tự mình nói: “Tại sao ta giết người nhất định phải là vì người khác? Không thể là vì chính ta?”
Những lời này không biết là nói với Lâu Tam, hay là nói với mèo nhỏ.
Lời khuyên can của mèo nhỏ không thể thốt ra, liền chợt dừng lại. Nó chợt nhận ra, tôn thượng cũng không nói dối, nàng giết người, cống hiến vì Kỳ Lâm Triệt, bản chất đều là vì chính nàng. Có lẽ là tâm tính trở nên quá mức thuần túy sau khi mất trí nhớ khiến nàng không muốn nói dối, cũng có lẽ là cảm thấy trước mặt người sắp chết không cần thiết phải nói dối.
Mèo nhỏ không còn khuyên nữa, nó nghĩ thầm, dù sao cả hai người đều là phản diện, hẳn sẽ không gây ảnh hưởng gì đến đại cục.
“Cô nương có một đôi mắt trẻ con.” Lâu Tam tang thương nói: “Thế gian này đáng ghét, nhìn thấy càng nhiều, đôi mắt liền càng thêm vẩn đục. Cô nương khác với lệnh đường (mẹ), lệnh đường thiên phàm quá tẫn (trải qua muôn vàn sóng gió), trong mắt khắc họa chúng sinh, nụ cười ấy cũng khiến người ta đau xót khó nhịn, bởi vậy chỉ một cái liếc mắt có thể khiến người sống, người chết. Cô nương tuy không có phong tình vạn chủng (vẻ quyến rũ muôn màu) như lệnh đường nhưng đôi mắt trong trẻo như vậy, dù ngài giết người, ta nghĩ thế nhân phần lớn cũng đều nguyện ý tin tưởng ngài là có nỗi khổ riêng.”
Vọng Ngưng Thanh nhàn nhạt nói: “Nghe có vẻ trong đó có một đoạn chuyện xưa rất dài.”
Vọng Ngưng Thanh cho rằng Lâu Tam đang kéo dài thời gian, lại không biết trong lòng Lâu Tam đang rối bời, đến tính mạng của mình cũng không kịp lo.
Lâu Tam nghĩ đến lá thư mà đệ tử Đường Dư gửi đến cách đây không lâu, hắn nhờ mình điều tra một nữ tử, hắn nghi ngờ người này chính là hung thủ Bạch Hoa đã giết hại mấy vị danh sĩ giang hồ. Nhưng thằng nhóc này lại không hiểu, toàn bộ giang hồ đều đang suy đoán thân phận Bạch Hoa, manh mối và tình báo về Bạch Hoa thậm chí được rao giá trên trời trong Thiên Tàng Lâu nhưng Thiên Tàng Lâu thực tế cũng không hiểu rõ thân phận thật sự của Bạch Hoa. Ngược lại, tình báo về kiếm tiên áo trắng lại được xếp vào loại cơ mật nhất đẳng, không cho phép điều tra và buôn bán.
Chính như lời Đường Dư đã nói, trong đó có lẽ ẩn chứa những bí mật không ai biết. Bởi vậy Lâu Tam đã liều lĩnh, truyền tin tức về Vân Xuất Tụ cho Đường Dư.
Lâu Tam có thể làm mật thám, tự nhiên thận trọng như sợi tóc, thấy mầm biết cây (nhìn thấy điều nhỏ nhặt mà đoán được toàn bộ), nhưng hắn dù thế nào cũng không thể ngờ, kiếm tiên áo trắng Vân Xuất Tụ lại là nữ nhi của Hứa Vân Chi.
Nữ nhi của Hứa Vân Chi sao có thể là Bạch Hoa chứ? Nữ nhi của nàng… sao có thể là Bạch Hoa?
“Cô nương.” Lâu Tam nghĩ đến thiếu nữ trước mắt với đôi mắt trẻ thơ có lẽ bị người ta lừa dối, không nhịn được nói: “Ta không biết ngài biết bao nhiêu về chuyện cũ, cũng không biết mục đích của ngài là gì. Nhưng ngài cần biết rõ, mối quan hệ giữa lệnh đường và Tô gia giống như chương mộc và thố ti (cây long não và tơ hồng, ý nói gắn bó không thể tách rời), quấn quýt khăng khít, như máu thịt xương cốt khó có thể chia lìa mà cũng khó có thể cùng sống. Ngài không hiểu được mẫu thân mình là ai, người khác lại mượn tay ngài để lợi dụng thù hận của Tô gia, lấy đó khuấy đảo giang hồ, chỗ kỳ lạ trong đó, ngài có rõ không?”
“Ta không biết, nhưng vì sao nữ nhi của Hứa Vân Chi không thể là Bạch Hoa? Không thể lợi dụng Tô gia? Không thể khuấy đảo giang hồ?” Vọng Ngưng Thanh hỏi ngược lại.
“Bởi vì… bởi vì Hứa Vân Chi… Hứa Vân Chi chính là vì “thiên tài” của Tô gia mà nửa đời bị hủy hoại, nàng sao có thể để con cái mình giẫm lên vết xe đổ (lặp lại sai lầm của người trước)?”
Lưng Lâu Tam cong sâu xuống, hắn cuối cùng vẫn nói ra bí mật mà mình từng thề sẽ chôn chặt trong bụng.
Mẫu thân của Hứa Vân Chi tên là Vân Nương, là muội muội của tộc trưởng cuối cùng của Tô gia, nói cách khác, sau khi Bạch Y Nhân gả cho thiếu chủ Tô gia, mẫu thân của Hứa Vân Chi chính là cô mẫu (cô ruột) của Bạch Y Nhân, thân phận của Hứa Vân Chi trên danh nghĩa là biểu muội (em họ) của thiếu chủ Tô gia — nhưng cái “danh nghĩa” phù phiếm đó đã tan thành mây khói khi Tô Vân Nương rời khỏi Tô gia.