Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 93

Sự truyền thừa “thiên tài” trong thế hệ cuối cùng của Tô gia cực kỳ thăng trầm, thế hệ “thiên tài” trước đó có hai đứa con. Sau khi quyết định cho trưởng tử làm tộc trưởng Tô gia, thiên tài Tô gia liền quyết định bồi dưỡng con thứ thành thiên tài đời sau, không quản nam nữ. Bởi vậy Tô Vân Nương khi còn trong bụng mẫu thân đã tiếp nhận rèn luyện và tẩy lễ “thiên tài”, từ nhỏ đã bộc lộ tư chất hơn người, nếu không có gì bất ngờ, khi Tô Vân Nương cập kê, nàng sẽ tiếp nhận truyền thừa của thiên tài đời trước, trở thành thiên tài Tô gia tài năng xuất chúng của thế hệ này.

Tuy nhiên, tạo hóa trêu người, Tô Vân Nương mười lăm tuổi so với phụ thân quanh năm bế quan, lại thân thiết hơn với huynh trưởng đã làm chủ gia đình. Nàng biết huynh trưởng vì duy trì vinh quang của Tô gia mà vội vã bận rộn, biết huynh trưởng vì võ công bình thường mà bị rất nhiều người giang hồ coi thường. Nàng biết tất cả những gian khổ và sự không dễ dàng của huynh trưởng, bởi vậy sau khi biết chân tướng về “thiên tài”, Tô Vân Nương đã chọn nói thẳng với huynh trưởng và đưa ra ý muốn cùng huynh trưởng cùng nhau diễn một vở kịch. Nàng cho rằng chỉ cần mình giả chết thì Tô gia cũng chỉ còn lại một mình huynh trưởng, phụ thân không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể truyền thừa công lực cho huynh trưởng.

Tô Vân Nương không nghĩ rằng mình sẽ bị huynh trưởng tin tưởng nhất phản bội, vở kịch giả biến thành thật, nàng liều nửa cái mạng chạy thoát ra, mất đi một cánh tay và nửa chân, hoàn toàn trở thành người tàn phế. Nhưng dù Tô Vân Nương thành người tàn phế, sự cứng cỏi và mỹ mạo của nàng vẫn hấp dẫn đích thứ tử (con trai thứ hai do vợ cả sinh) của Hứa gia, một gia tộc quan lại triều đình lúc bấy giờ, họ yêu nhau và sinh hạ con nối dõi. Nhưng Hứa gia không cho phép đích thứ tử tiền đồ rông lớn cưới một nữ tử tàn phế làm vợ, Hứa đại nhân liền mang theo thê tử và nữ nhi rời khỏi Hứa gia, từ đó bặt vô âm tín.

Một thư sinh từ nhỏ sống trong nhung lụa, tay trói gà không chặt cùng một nữ tử võ công tẫn phế, nửa người tàn tật, trong thế đạo hỗn loạn này sẽ xảy ra bất hạnh như thế nào đều có thể đoán trước được. Hứa gia chờ Hứa đại nhân chịu đựng không nổi khó khăn, chủ động quay về cúi đầu nhận sai, lại không ngờ đôi phu thê này trốn vào giang hồ như trâu đất xuống biển, không còn tin tức gì. Mười năm trôi qua, Hứa gia hối hận, họ bất chấp tất cả mà tìm kiếm đôi phu thê này, cuối cùng lại chỉ tìm được Hứa Vân Chi với dung mạo giống Tô Vân Nương, bị đánh gãy một chân, lưu lạc đến bên đường ăn xin.

“Tiểu thư Hứa Vân Chi được đưa về Hứa gia, lại là một người câm không nói, hỏi nàng phụ mẫu ở đâu, nàng liền chỉ vào đôi vòng cổ xương trắng trên cổ không nói gì. Sau này Bách Hiểu Sinh đi tra xét, mới biết được phu thê Hứa gia sau khi rời đi không lâu liền gặp giặc, đó là một nhóm người giang hồ vào rừng làm cướp, dựa vào võ công cướp sạch vài thôn. Tô Vân Nương và Hứa Vân Chi được Hứa đại nhân giấu trong hầm, đám cường đạo giết tất cả nam nhân, chỉ để lại nữ nhân, người già, trẻ con… cũng không buông tha.”

“Bọn họ chiếm núi làm vua, ở trong thôn tìm hoan mua vui hơn mười ngày, khi đó là năm mất mùa, khắp nơi trong nước đều bị hạn hán, triều đình không thể phân binh lực đi vây quét. Bọn họ ăn sạch số lương thực ít ỏi trong thôn, lúc này mới rời đi. Hứa Vân Chi sống sót như vậy, chỉ có nàng sống sót, ta là nói… ta là nói, trong năm mất mùa không có lương thực, nàng trốn trong hầm hơn mười ngày, cuối cùng, cuối cùng chỉ có một mình nàng sống sót…”

Vọng Ngưng Thanh “À” một tiếng, nàng chợt nhận ra điều gì đó. Nếu Lâu Tam nói là thật thì đây đúng là một cuộc đời bi thảm và bị hủy hoại đến mức mặt mũi hoàn toàn thay đổi.

“Nàng không thể chôn cất phụ mẫu để họ được an nghỉ, chỉ có thể nhặt một đoạn xương ngón tay của cha mẹ xâu lại với nhau. Sau khi trở về Hứa gia, nàng vẫn luôn như vậy, chân đã lành, nhưng đi đường vẫn bị thọt; không mở miệng nói chuyện, chỉ ăn chay; ốm yếu bệnh tật, triền miên giường bệnh… Mọi dày vò đau khổ mà thế nhân có thể tưởng tượng được nàng đều đã trải qua. Nhưng nàng vẫn rất đẹp, mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ đều réo rắt thảm thiết lâm ly (đau khổ, bi ai), giống như phượng hoàng đốt cháy sinh mệnh, đẹp đến rung động lòng người. Không ai có thể không mềm lòng với Hứa Vân Chi, không có.”

“Nàng cười, khiến người ta cảm thấy vì nàng mà chết cũng đáng, cho nên họ nguyện ý vì nàng mà trả giá tất cả, dù phải bán đứng lương tri của mình, làm những việc táng tận thiên lương (mất hết nhân tính).”

Vọng Ngưng Thanh khảy khảy dây đàn, nhân quả hỗn độn lặp đi lặp lại trong đầu bỗng chốc xâu chuỗi thành một đường thẳng, nàng hiểu ra nói: “Tô gia?”

Lâu Tam hơi khựng lại, không đáp: “ Nam nhân luân hãm trong tình yêu luôn là như vậy, dù nữ tử mình yêu không cầu, cũng sẽ không nhịn được vì nàng mà trút giận, không phải sao?”

“Đúng vậy, nàng càng không cầu, càng khiến người ta động lòng.” Vọng Ngưng Thanh rũ mắt, cười nhạt, phảng phất nói về một người không hề liên quan: “Giang hồ là như thế, không chỉ ân sinh với hại, hại sinh với ân, còn có thiên đạo luân hồi, nhân quả nghiệp báo (quy luật tự nhiên, gieo nhân nào gặt quả nấy). Tô gia hủy hoại Tô Vân Nương, Hứa Vân Chi liền ngược lại hủy hoại Tô gia. Bởi vì ân oán, mới có “yêu nữ” loạn thế và “Bạch Hoa” giết người như ma.”

Lâu Tam đã trải qua tang thương (biến đổi, thăng trầm), sao lại không biết lời Vọng Ngưng Thanh nói là lẽ phải? Nhưng hắn cảm thấy khó chịu, hắn cảm thấy con gái Hứa Vân Chi không nên nói về nàng như vậy: “Ngươi không nên nói như vậy về mẫu thân ngươi.”

“Vì sao không được?”

“Bởi vì nàng từng gặp tình mẫu tử vĩ đại nhất trên đời, cho nên nàng cũng thề muốn trở thành một mẫu thân vĩ đại nhất. Ai cũng có thể chết vì ân oán, nhưng riêng Hứa Vân Chi sẽ không để con cái mình trở thành vật hy sinh của ân oán — giống như Tô Vân Nương, nàng chưa bao giờ nhắc đến Tô gia với nữ nhi của mình, chưa bao giờ dạy Hứa Vân Chi tư tưởng báo thù.”

Vọng Ngưng Thanh sâu kín thở dài một hơi: “Thì ra là thế, cho nên ngươi cảm thấy ta không có khả năng là “Bạch Hoa”.”

“Là ai lợi dụng ngươi? Là ai lừa dối ngươi?” Lâu Tam hỏi: “Là ai ép buộc ngươi báo thù cho Tô gia? Dùng cách này, khiến ngươi tự tay giết những người đó —”

“Chờ ta báo thù cho “Tô gia”, rồi nói cho ta chân tướng khiến ta suy sụp, khiến ta đau đớn muốn chết, như thế hủy hoại cả đời ta.” Vọng Ngưng Thanh nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn nói như vậy sao?”

Lâu Tam trầm mặc nhưng thần sắc và ánh mắt của hắn lại đang nói cho Vọng Ngưng Thanh biết, hắn thực sự nghĩ như vậy.

“Hơi nằm ngoài dự kiến của ta.” Mèo nhỏ nghẹn họng nhìn trân trối, nó không dự đoán được thân thế của Vân Xuất Tụ lại liên lụy những ân oán phức tạp như vậy: “Rõ ràng trong mệnh thư của khí vận chi tử, đây đều là những câu chuyện bối cảnh sơ lược… Nhưng, những người này cũng quá suy diễn, tưởng tượng quá mức rồi? Gì mà lừa dối gì mà báo thù, rõ ràng Vân Xuất Tụ chỉ đơn thuần vì Kỳ Lâm Triệt cống hiến mà thôi —”

Vọng Ngưng Thanh cắt ngang lời mèo nhỏ, vẫn hỏi: “Chuyện này ngoài ngươi ra, còn có mấy người biết?”

Lâu Tam trầm giọng nói: “Đã không còn, ta…”

Lời Lâu Tam còn chưa dứt, liền cảm thấy ngực mình chợt lạnh, hắn có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Vọng Ngưng Thanh, lại thấy nàng giơ một bàn tay, thần sắc đạm mạc mà lạnh lùng.

Một cành cúc trắng tươi đẹp, mềm mại chính xác c*m v** ngực Lâu Tam.

“Ngươi…”

“Mang bí mật này vào trong quan tài đi, ta không muốn nghe thấy các ngươi tạo nỗi khổ riêng cho ta.”

Lời nàng lạnh băng đến thế, lạnh hơn cả mưa gió phiêu diêu ngoài phòng nhưng đôi mắt nàng vẫn trong suốt như lưu ly được mưa móc gột rửa, lộ ra sự lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy.

“Thiện ác có báo, ta cũng có kết cục đáng có của mình.”

— Một đôi mắt không hề d*c v*ng, ngay cả sinh tử cũng không để ý.

Bình Luận (0)
Comment