Lâu Tam ngơ ngẩn, hắn cảm giác máu tươi thấm ướt vạt áo, hắn thấy thiếu nữ áo trắng mày như tranh vẽ không chút lưu luyến mà xoay người quay lưng về phía hắn, thản nhiên đặt cầm sau lưng, mở ô. Nàng hơi nghiêng đầu để lộ khuôn mặt nghiêng xinh đẹp không khác gì mẫu thân nhưng lại không có vẻ u sầu và thương nhớ đau đớn khó nhịn kia. Nàng cứ thế cầm ô, từng bước đi vào màn mưa gió lớn. Cơn gió lớn xé nát bóng cây ngoài cửa sổ thành từng mảnh, cơn mưa lớn dường như muốn vùi lấp toàn bộ thế gian, đều bị nàng giẫm lên dưới chân, nàng cứ thế, từng bước đi xa.
Là như thế này… Thì ra là như thế này. Đồng tử Lâu Tam dần tan rã, thần trí hấp hối lại vui mừng than thở, kiếm tiên áo trắng không phải Tô Vân Nương, cũng không phải Hứa Vân Chi, nàng là tiên nhân thoát tục mặc mây khói quá khứ lướt qua mắt mà không để vào tâm. Những cơn gió mà Tô Vân Nương không gánh được, những cơn mưa mà Hứa Vân Chi không chịu nổi sức nặng, rốt cuộc cũng không thể lay động bước chân nàng dù chỉ một chút.
Lâu Tam cố sức cử động ngón trỏ, vô thức vạch lung tung trên mặt đất, hắn nhớ lại tình báo mà mình đã để lại, những manh mối đó không nghi ngờ gì sẽ hóa thành mũi kiếm chỉ về phía Vân Xuất Tụ. Hắn quá hiểu đệ tử của mình, đó là một đứa trẻ thông minh lại dũng cảm, trong lòng thiêu đốt đầy nhiệt huyết chưa trọn vẹn, hắn sẽ bất chấp mọi giá để hung thủ sa lưới — nhưng điều đó không được, tuyệt đối không thể. Nàng là nữ nhi của Hứa Vân Chi, dù nàng giết người, nàng vẫn là cô nương tốt nhất trên đời. Không ai nhẫn tâm trách cứ nàng, bởi vì nàng nhất định phải gánh chịu nhiều hơn bất kỳ ai.
Dù bị bánh xe vận mệnh nghiền thành tro tàn, nàng cũng cao khiết như tuyết vụn bay tán loạn.
“Cứu, cứu nàng… Cứu nàng…”
Đừng để âm mưu làm ô uế đôi mắt ấy, đừng để ân oán bẻ gãy lưng nàng.
Nhất định phải chú ý đến lời nhắc nhở của ta, thằng nhóc ngốc. Lâu Tam giơ tay che lấy đóa hoa cắm trên ngực, khép lại đôi mi nặng trĩu.
Lâm Du Cảnh đi theo Kỳ Lâm Triệt nhiều năm như vậy nhưng đến nay vẫn chưa thể nhìn thấu suy nghĩ của vị đại nhân này.
Vân tiểu thư đã rời khỏi phủ một thời gian khá dài, khi biết Kỳ đại nhân phái Vân tiểu thư đi “truy sát” một phản đồ của Thiên Tàng Lâu, Lâm Du Cảnh trong lòng đã ẩn ẩn có linh cảm xấu. Nói thật ra, cuộc sống của Kỳ đại nhân trong khoảng thời gian này không hề thay đổi, vẫn đi sớm về khuya, dựa bàn lao hình (làm việc chăm chỉ, cực nhọc), vừa không dính rượu ngon cũng không ham sắc đẹp nhưng Lâm Du Cảnh chính là cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Kỳ Lâm Triệt là người hỉ nộ không hiện (không bộc lộ cảm xúc), cao thâm khó đoán (suy nghĩ sâu xa, khó lường) đến mức ngay cả tâm phúc cũng khó lòng đoán được nỗi lòng của vị đại nhân này. Chính vì vậy, Lâm Du Cảnh mới dám chắc chắn nhất định có chuyện gì không tốt đã xảy ra. Chuyện này đã gây ra tác động sâu sắc đến Kỳ Lâm Triệt, thậm chí khiến hắn không thể che giấu nỗi lòng của mình, đến mức Lâm Du Cảnh cũng có thể cảm nhận được sự dao động của hắn. Nếu đổi thành chuyện khác, Lâm Du Cảnh có lẽ sẽ không nhịn được nghi ngờ nhưng nếu nguyên nhân gây ra sự dao động của Kỳ Lâm Triệt là Vân tiểu thư, hắn lại cảm thấy đây là lẽ thường.
Cách đây không lâu, thị nữ Lan đi điều tra Hứa Vân Chi đã mang tình báo về phủ. Mặc dù vì thời gian cách biệt đã lâu mà nhiều chuyện cũ trở nên không thể kiểm chứng nhưng thế hệ trước của Thiên Tàng Lâu dù sao cũng là “Bách Hiểu Sinh” từng có liên hệ với Hứa Vân Chi, muốn thu thập tình báo về Hứa Vân Chi vẫn rất dễ dàng.
“Đại nhân, bài trí trong phòng Vân cô nương có chút cũ kỹ, có nên cho người đổi một bộ mới không ạ?”
“Không cần.”
Kỳ Lâm Triệt khép lại tình báo, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra màn đêm bao la ngoài cửa sổ: “Mấy ngày nữa cho người dọn dẹp phòng đi.”
Thị nữ đến báo cáo cụp mi rũ mắt đứng một bên, nghe thấy lời này lại có chút kinh ngạc, đến mức vô ý thức ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng “Hả” không hợp lễ tiết.
“Nàng hẳn là sẽ không trở về nữa.” Kỳ Lâm Triệt hiếm hoi giải thích một câu, mang theo tâm tình mà chính hắn cũng không rõ là tư vị gì: “Nàng không phải kẻ ngốc biết rõ là hố lửa còn nhảy vào.”
Vân Xuất Tụ quả thật ngây thơ, nhưng ngây thơ không có nghĩa là ngu ngốc, nàng chỉ là có rất nhiều chuyện chưa trải qua cho nên không hiểu mà thôi.
Kỳ Lâm Triệt chắc chắn Lâu Tam sẽ kể tất cả chân tướng và chuyện cũ cho nàng nghe, dù sao Vân Xuất Tụ có một khuôn mặt giống hệt Hứa Vân Chi, Lâu Tam không thể nào không nhận ra. Và đến tình cảnh hiện giờ, dù là Vân Xuất Tụ cũng sẽ hiểu được tầm quan trọng của việc kịp thời bứt ra, đây không phải là thứ bùn lầy có thể bỏ qua chỉ bằng mấy bữa cơm ơn nghĩa, hơi sơ ý liền sẽ dẫn đến tai họa chết người. Sau khi chân tướng sáng tỏ, Lâu Tam sẽ mang nàng thoát đi, rời khỏi trận phân tranh giang hồ và triều đình. Mặc dù lúc này rời đi đã có chút chậm nhưng may mắn vẫn còn trong phạm vi hắn có thể kiểm soát.
Kỳ Lâm Triệt có chút đạm mạc mà nghĩ.
Mặc dù không biết là trời xui đất khiến (ngẫu nhiên) hay chủ mưu đã lâu (có ý định từ trước) nhưng đối với Vân Xuất Tụ mà nói, lúc này rời đi không nghi ngờ gì là lựa chọn tốt nhất. Nếu nàng không biết chuyện cũ của Hứa Vân Chi thì sau khi Lâu Tam báo cho nàng tất cả, nàng theo lý cũng nên tôn trọng lựa chọn của Hứa Vân Chi, dù sao nàng cũng từng ngoan ngoãn vâng lời với “sư phụ” nên không có lý do gì lại không quyến luyến huyết thống thân thuộc; nếu nàng ẩn nấp bên cạnh hắn là chủ mưu đã lâu thì mặc kệ nàng có tính toán gì, mượn trận đông phong (thời cơ thuận lợi) này để đổ hết mọi việc “Bạch Hoa” đã làm lên đầu hắn là lựa chọn không thể tốt hơn, giống như nàng đã làm với Vương viên ngoại.
Nàng đối với hắn nếu có tình thì phần tình nghĩa này cũng chẳng qua giống như với mấy vị “di thái thái” (vợ lẽ) trong nhà Vương viên ngoại “cho nàng trải giường gấp chăn quét tước phòng” vậy, nông cạn và chịu không nổi sự miệt mài theo đuổi; nàng nếu đối với hắn vô tình thì mọi chuyện xảy ra trong trần thế đối với nàng cũng chẳng qua là một giấc mộng Nam Kha, nàng có thể phất tay áo rời đi, nhân duyên hoàn toàn đoạn tuyệt, cưỡi gió lướt mây giữa trời xanh trong vắt.
Đúng, với nàng, với hắn, đều chẳng qua là một giấc mộng hoàng lương.
Kỳ Lâm Triệt nghĩ vậy, hắn cũng cảm thấy mình không có gì không buông xuống được, cho nên hắn vẫn thức khuya dậy sớm, hết lòng hết sức vì thiên hạ, đến nỗi không còn nhiều kẽ hở để nhớ đến nàng. Chỉ là thỉnh thoảng khi ăn mì Dương Xuân lại nghĩ đến nàng một chút, khi thấy hoa ngọc lan lại nghĩ đến nàng một chút, khi gió ngoài cửa sổ thổi qua tóc mai lại nghĩ đến nàng một chút… chỉ thế mà thôi.
Kỳ Lâm Triệt là quân sư của hoàng đế, đỗ đạt cao trong kỳ thi cử, tể tướng trẻ tuổi nhất Nam Chu quốc — hắn trí tuệ hơn người, tính toán không lộ chút sơ hở, bất kể là lòng người hay triều đình.
Cho nên, khi Vọng Ngưng Thanh từ ngoài cửa sổ thư phòng thò đầu vào, hắn sửng sốt cực kỳ.
“Kỳ Lâm Triệt.” Nàng vẫn cứ gọi hắn bằng cả họ tên như vậy, vươn tay, lòng bàn tay hướng lên: “Đưa tiền, ta muốn đi ăn cơm.”
Kỳ Lâm Triệt choàng tỉnh, tức giận đến thất khiếu bốc khói, hắn muốn chửi ầm lên nhưng thực tế lại bước nhanh tới, một tay ôm chặt lấy nàng. Mái tóc dài mềm mại của nàng vương vấn mùi lá cỏ, dù bị hắn giữ chặt gáy ôm vào lòng, nàng vẫn không giãy giụa, chỉ có ánh mắt lộ vẻ khó hiểu. Nàng cứ thế cúi đầu rúc vào lòng hắn với một tư thế khó xử, hai tay luống cuống s* s**ng, ngựa quen đường cũ mà lấy đi túi tiền bên hông Kỳ Lâm Triệt, đổ ra mấy đồng bạc lẻ, sau đó lại rất tự giác trả lại túi tiền.
Kỳ Lâm Triệt âm thầm cắn răng, có phần nghiến răng: “Ngu ngốc, vì sao phải về…”
Yết hầu nghẹn lại trong chốc lát, sau đó không nói nên lời, nên nói là trăm mối cảm xúc ngổn ngang hay là giận này không tranh (tức giận vì không biết tranh giành)? Hay có lẽ là cả hai.
Nhưng lúc này hắn chỉ muốn ôm lấy cục đá không hiểu lòng người này, không muốn buông tay.