Lần đầu tiên Kỳ Lâm Triệt cảm thấy mình không thể nhìn thấu Vân Xuất Tụ.
Ban đầu hắn cho rằng mình có thể nhìn thấu nhưng thực tế thì không.
Nổi danh từ sớm, thân ở địa vị cao, Kỳ Lâm Triệt đã trải qua nhiều sự ám sát và phản bội hơn cả quãng đường mà một người bình thường đã đi. Hắn sớm đã không tin vào lòng người, càng không bao giờ ký thác sự an nguy của bản thân vào thiện ý của người khác. Hắn quen cảnh giác mọi thứ xung quanh, quen thử thách tất cả những người tiếp cận mình và sẽ phát ra tiếng cười khẩy khinh bỉ khi người khác bộc lộ mặt đáng ghét của mình, tự nhủ rằng việc không tin tưởng người khác quả nhiên là lựa chọn chính xác nhất. Kỳ Lâm Triệt không thể phủ nhận, khi lần đầu gặp Vân Xuất Tụ, hắn cũng ôm giữ tâm thái sắc bén và khắc nghiệt như vậy.
Đúng như lời Lâm Du Cảnh đã nói, Vân Xuất Tụ là một thiếu nữ trọng tình trọng nghĩa, thiên chân thuần túy. Nhưng đối với Kỳ Lâm Triệt, người đã trải qua quá nhiều thăng trầm, sự thuần trắng cũng đáng ghét như sự thuần đen.
Nếu nàng thật sự là một thiếu nữ không biết thiện ác, không phân biệt đúng sai, thuần khiết không chút tì vết như tờ giấy trắng, Kỳ Lâm Triệt khi lợi dụng nàng có lẽ sẽ không chớp mắt một cái. Bởi vì hắn đã gặp quá nhiều người giang hồ “trọng tình trọng nghĩa”, cái từ này trong hiểu biết của Kỳ Lâm Triệt cũng đồng nghĩa với “tùy hứng”.
Nhưng Vân Xuất Tụ không phải, nàng cố tình không phải.
Dù nàng có giả ngu giả ngơ, mặt mày đều viết nên sự ngây thơ không hiểu sự đời, Kỳ Lâm Triệt cũng biết nàng khôn ngoan sắc sảo, là người tương tự mà lại khác hắn. Rốt cuộc nếu nàng thật sự ngu ngốc thì sẽ không sau khi g**t ch*t Vương viên ngoại mà không lấy một xu, chỉ lấy đi những quyển sổ sách quan trọng nhất; càng sẽ không sau khi biết hắn có ý định chỉnh đốn giang hồ lại đưa ra ý kiến “giết người vì hắn”; sau khi hắn từ chối đề nghị này, nàng thậm chí còn biết cách đi đường vòng mà tìm đến Lâm Du Cảnh. Từ đầu đến cuối, nàng biểu hiện căn bản không giống như một người hoàn toàn không hay biết gì.
Kỳ Lâm Triệt sau khi biết Vân Xuất Tụ đã giết ba người Tuệ Trì, Yến Hồi và Tưởng Húc đã từng nghi ngờ nàng có phải là người sống sót trong vụ diệt môn Tô gia năm đó, muốn mượn tay hắn để báo thù giang hồ. Nhưng hiện giờ mục đích đã đạt được, Vân Xuất Tụ lại không đi. Rõ ràng hắn đã cho nàng cơ hội, sau khi điều tra rõ thân phận của nàng, mượn tay Lâu Tam nói cho nàng chân tướng năm đó. Nếu mục đích của Vân Xuất Tụ chỉ đơn thuần là báo thù thì sau khi biết chân tướng năm đó, nàng hẳn nên xoay người rời đi không chút lưu luyến mới phải.
Nàng vừa không đa tình, càng không ngu xuẩn, cũng chính vì vậy Kỳ Lâm Triệt không hiểu nàng vì sao lại đưa ra lựa chọn như vậy.
“Vì sao không đi?” Kỳ Lâm Triệt không biết lòng mang bao nhiêu nỗi lòng phức tạp, hỏi ra vấn đề này.
Đang ăn hoành thánh, Vọng Ngưng Thanh chợt nghe Kỳ Lâm Triệt hỏi chuyện, trong chốc lát có chút ngây ngốc nhưng nàng rất nhanh phản ứng lại, đang định hỏi lại một câu “Vì sao phải đi”. Kỳ Lâm Triệt lại như đã biết nàng muốn nói gì, không chút khách khí nói: “Không được giả ngu.”
Chiêu trò trăm lần thử đều linh nghiệm nay không dùng được, Vọng Ngưng Thanh chỉ có thể giữ im lặng, dáng vẻ nàng khẽ rũ mi mắt như con dê con vô tội, lông mi đều phản chiếu những vệt sáng lấp lánh thánh khiết.
Bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ này của nàng đều sẽ cảm thấy tâm tư nàng bằng phẳng, trong ngoài như một — đáng tiếc, dưới vẻ ngoài trời quang trăng sáng lại ẩn giấu một trái tim thất khiếu linh lung (thông minh, tinh xảo).
“Bởi vì không cần thiết.” Vọng Ngưng Thanh cầm khăn tay lau miệng, dung sắc nhàn nhạt nói: “Những điều Lâu Tam nói với ta đều không có ý nghĩa, tình thân huyết nhục đối với người khác có lẽ nặng như dãy núi nhưng với ta, lại không nặng hơn sương mai buổi sáng là bao. Những yêu hận tình thù đó đều không liên quan đến ta, ta sẽ không hối hận vì những việc mình đã làm.”
Vọng Ngưng Thanh ngẩng đầu, một đôi mắt trong trẻo sâu thẳm không chớp mắt nhìn Kỳ Lâm Triệt: “Còn ta trở về, chỉ là để nhìn xem kết cục cuối cùng của ngươi.”
Cái gì là kết cục cuối cùng? Là nhìn hắn nghịch lưu (chống lại dòng chảy) cuối cùng bị hồng thủy bao phủ, xem hắn hao tổn tâm huyết cuối cùng đốt quách cho rồi (mọi nỗ lực cuối cùng hóa thành tro bụi) hay là muốn chờ đợi tai họa tồn tại ngàn năm, nhìn hắn từ từ già đi?
“Nếu…” Kỳ Lâm Triệt không biết mình đang nghĩ gì nhưng lời nói đã thốt ra, ngữ khí vẫn bình tĩnh, mang theo sự vội vàng mà chỉ riêng hắn mới biết, kìm nén dưới đó là một sự kỳ vọng không thể miêu tả: “Nếu ngươi đợi không được kết cục cuối cùng mà ngươi muốn nhìn thì sao?”
“Ta không nhất định phải nhìn một kết cục cụ thể nhưng bất kỳ câu chuyện nào cũng đều có kết cục cuối cùng.”
Kỳ Lâm Triệt khẽ thở dài: “Vậy được, trước khi nhìn thấy kết cục cuối cùng, ngươi cứ ở bên cạnh ta đi.”
Vọng Ngưng Thanh nhấp một ngụm trà xanh, khẽ “Ừ” một tiếng, quả thực vô tâm vô tình.
…
Suối nước trong suốt đến mức có thể nhìn thấy đáy, thấm qua đôi bàn tay phủ đầy chai sần. Từng mảng mây đỏ như mực loang ra trong nước, cuối cùng hóa thành sợi tơ nhạt dần trôi theo dòng.
Cách đây không lâu, Yến Phất Y dùng đôi bàn tay này liệm ba cỗ thi thể, trong đó hai thi thể thuộc về một cặp thiếu nữ phương hoa chính mậu (tuổi trẻ tài năng, xinh đẹp), các nàng là một cặp song sinh, là đệ tử nội môn của Tú Thủy Phái, có mỹ danh “Tú Thủy Song Xu” trên giang hồ. Yến Phất Y từng thấy các nàng dùng đôi Nga Mi Thứ, sử dụng vô cùng đẹp mắt, linh hoạt mà không mất đi sự dẻo dai, tuyệt đối không phải bình hoa uổng có sắc đẹp (người chỉ có vẻ ngoài mà không có tài năng). Nhưng các nàng đã chết, chết trong tranh đấu giang hồ. Điều Yến Phất Y có thể làm là liệm thi thể cho các nàng, ít nhất, muốn cho hai cô nương hay cười này sạch sẽ mà rời đi.
Một cỗ thi thể khác thuộc về một lão nhân, lão nhân này không phải người giang hồ, ông chỉ lên núi đốn củi, vô tình bị cuốn vào cuộc nội đấu giữa hai tông môn. Những người giết người đã đỏ cả mắt không để ý đến lời cầu xin đau khổ của ông, coi ông như người của tông môn đối địch mà xử lý. Yến Phất Y mặc kệ đúng sai, ra tay trước thu thập cả hai bên. Sau đó hắn dịch dung thành dáng vẻ lão nhân xuống núi, trở về trong thôn mới biết được lão nhân đã sớm mất đi con cái, nhi tử và tức phụ (con dâu) đều chết trong trận lũ bất ngờ, trong nhà chỉ còn lại một đứa cháu nhỏ gào khóc đòi ăn.
Yến Phất Y không biết nên làm gì với đứa bé này, để lại một số tiền cho hắn để hắn ăn bách gia cơm (ăn nhờ vạ vật cả làng) hay là đưa hắn cho một gia đình không có con? Nhưng dù nghĩ thế nào, những biện pháp đó đều không vững chắc, không thể đảm bảo cuộc sống an khang của đứa bé sau này. Cuối cùng vẫn phải nhờ Cao Hành Viễn, đưa đứa bé này vào viện mồ côi do triều đình thành lập để nuôi dưỡng.
“Ta cảm thấy mình thật sự rất máu lạnh.” Yến Phất Y lẩm bẩm tự nói: “Manh mối lần theo cho ta biết, giang hồ sẽ loạn thành như vậy không thể tách rời khỏi triều đình nhưng ta vẫn cảm thấy những kẻ giết hại bá tánh vô tội đáng chết. Đến khi họ đã chết, ta lại cảm thấy họ tội không đến mức đó, họ chỉ là bị người có tâm tính kế, chỉ khổ đứa bé kia. Nhưng rốt cuộc, kẻ có thể cho đứa bé kia một nơi nương tựa, lại cố tình là triều đình đã khơi mào tranh chấp giang hồ. Ngươi nói, thế đạo này sao lại như thế?”
Ngồi một bên trên tảng đá, thiếu nữ để đôi chân trắng tuyết ngâm trong suối nước nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch: “Giang hồ không phải vẫn luôn là như vậy sao? Ánh đao lóe sáng, mũi kiếm bay lượn, thỏa sức báo ân báo oán. Chính đạo có quân tử rởm, ma đạo cũng có đại thánh nhân, ngươi muốn nói ai đúng ai sai, cũng giống như hỏi gà sinh trứng hay trứng sinh gà vậy, làm sao có thể phân tích rõ ràng? Theo ta mà nói, tuỳ tâm (làm theo lòng mình) là được.”
“Tùy tâm, mỗi người đều tùy tâm.” Yến Phất Y hất bỏ bọt nước trên tay, vuốt một phen mái tóc ướt đẫm trên trán: “Sau đó hiện tại liền đều nằm trong đất.”
“Thì sao chứ? Trên đời này có biết bao chuyện bi thảm, há là một mình ngươi có thể quản được hết?” Nguyệt Thời Tế nhón ngón chân, đôi mắt sáng đẹp: “Sống ích kỷ một chút, tầm nhìn thiển cận một chút, yêu người mình muốn yêu, hận người mình muốn hận. Nếu mọi chuyện đều phải phân tích đúng sai, thì tất nhiên sẽ bị “đúng sai” mà thế nhân định đoạt làm cho mệt mỏi, kết quả đương nhiên liền không tiêu sái, không vui vẻ.”