Thánh Thượng Đại Càn cùng với A Nhĩ Pháp lúc này chính là đưa mắt nhìn nhau.
Mặc dù ở bề ngoài vững như bàn thạch, nhưng trên thực tế ở trong nội tâm của hai người đều là kích động trước đó chưa từng có.
Đối với Thánh Thượng Đại Càn mà nói, Thiên Ngoại Tà Thần ẩn núp ở Trung Nguyên, thật sự là mối họa lớn ở trong lòng, thậm chí còn có độ uy hiếp vượt qua các thánh địa võ đạo khác, nhưng hết lần này tới lần khác những vị Tà Thần này lại ẩn nấp rất giỏi, khiến cho Thánh Thượng Đại Càn muốn tóm lấy bóng dáng của đối phương cũng đều không được, lần nào cũng khiến cho hắn vô cùng đau đầu.
Nhưng mà bây giờ lại không giống!
Nếu như thân phận Tà Thần giả của Trần Khuynh Địch còn chưa bị bại lộ mà nói, như vậy Thánh Thượng Đại Càn liền có thể mượn nhờ thân phận của Trần Khuynh Địch, trà trộn vào bên trong Tà Thần thu thập tình báo, biết được trụ sở bí mật cùng với kế hoạch tà ác của những vị Tà Thần này, thậm chí là có thể nghĩ biện pháp hốt gọn bọn hắn trong một mẻ, trừ hậu hoạn tận gốc. Há không phải tốt thay?
Thánh Thượng Đại Càn càng nghĩ càng vui vẻ, khóe miệng không khỏi phác hoạ lên một tia ý cười thần bí.
Mà ở phía đối diện, A Nhĩ Pháp cũng nghĩ như vậy! Đối với A Nhĩ Pháp mà nói, Thánh Thượng Đại Càn thật sự là một cái dị số, vốn dĩ sớm vào mấy trăm năm trước, A Nhĩ Pháp hắn nên gây sóng gió ở Trung Nguyên, châm ngòi khiến cho giới tông phái đại chiến, hủy diệt hoàng triều, thậm chí hắn còn thao túng một quốc gia ở trong bóng tối, dùng nước ấm nấu ếch xanh, từ đó thống trị toàn bộ thế giới...Nhưng kế hoạch rất hoàn mỹ, hiện thực lại rất tàn khốc.
Bởi vì lúc kia Thánh Thượng Đại Càn đã xuất thế.
M* nó, vốn dĩ ở phía trước Thánh Thượng Đại Càn chỉ là một vị Hoàng Đế bình thường, ham muốn hưởng lạc, lại còn không có bản sự gì, toàn bộ đều nhờ vào Tổ Long Trung Nguyên mới có thể duy trì sự thống trị, hoàng triều Đại Càn đã bấp bênh, loạn thế sắp nổi, đúng là thời cơ tốt để A Nhĩ Pháp hắn khuấy động phong vân.
Kết quả thì sao? Thánh Thượng Đại Càn vừa xuất thế liền bật hack.
Chỉ Đông đánh Tây, chỉ Nam đánh Bắc, giết một đường từ hoàng triều Đại Càn tới thảo nguyên Bắc Nhung, lại giết đến Nam Cương, tiếp đó giết tới Đông Hải, cuối cùng giết tới Tây Vực, sau đó lại giết trở về Trung Nguyên, quả thực là đã kéo Đại Càn đang bấp bênh trở lại! Khi đó danh tiếng của Thánh Thượng Đại Càn còn muốn cao hơn so với Ninh Thiên Cơ vào mấy chục năm trước, thiên hạ đệ nhất nhân chính là được quyết định ở trong trận chiến ấy, lúc ấy A Nhĩ Pháp cũng không phải là không có nghĩ biện pháp đối phó với Thánh Thượng Đại Càn, nhưng không có thành quả gì không nói, còn không cẩn thận làm bại lộ sự tồn tại của tổ chức Tà Thần.
Cuối cùng không thể không chạy trốn, lúc kia A Nhĩ Pháp kỳ thật đã tuyệt vọng, nghĩ đến không đánh lại ngươi còn không nhịn được ngươi sao, dù sao thì Tà Thần cũng có tuổi thọ rất dài, cùng lắm thì chờ đến khi ngươi chết già lại nghĩ biện pháp...
Biệt khuất! Đây là sự tình biệt khuất cỡ nào!
Đối với A Nhĩ Pháp cao ngạo, nhất là đối với A Nhĩ Pháp có chí hướng trở thành Đại Ma Vương phía sau màn mà nói, loại cảm giác này giống như là tú tài gặp quân binh, có lý không nói được, mặc kệ ngươi có bao nhiêu mưu kế, đối phương chỉ dùng một quyền đánh tới, toàn bộ đều xong đời, kết quả còn biến thành ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Bắt đầu từ lúc kia. A Nhĩ Pháp liền rất hiếu kì đối với Thánh Thượng Đại Càn. Hắn dựa vào cái gì? Một tên tiểu tử vào trước khi xuất thế không có danh tiếng gì, dựa vào cái gì mà lập tức hoành không xuất thế, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, thậm chí là trở thành thiên hạ đệ nhất nhân? Nếu như nói chỉ dựa vào Tổ Long Trung Nguyên thì cũng thôi đi, nhưng mà Tổ Long Trung Nguyên đã tồn tại lâu như vậy, vì sao chỉ có Thánh Thượng Đại Càn khai phá ra tiềm năng của nó? Hơn nữa vì sao Thánh Thượng Đại Càn có thể Kích Toái Mệnh Tinh nhanh như vậy? Coi như là thiên tài vậy thì cũng không thể giải thích.
Trước đó A Nhĩ Pháp cũng đã hoài nghi Trần Khuynh Địch.
Nhưng bây giờ xem ra, Trần Khuynh Địch nếu như là Áo Mễ Gia đoạt xá, vậy thì rất bình thường, tốc độ tu luyện của hắn cũng không phải là nhanh thật sự, mà là do Tà Thần đoạt xá phát huy lực lượng từng bước một mà thôi.
Có thể thông cảm được! Trái lại là không thể nào hiểu được tình huống của Thánh Thượng Đại Càn! Ở phía sau chuyện này khẳng định có bí mật! Mà nếu như mình có thể có được cái bí mật kia mà nói...đó chẳng phải là nhất phi trùng thiên?
Ở trong lòng của A Nhĩ Pháp hơi động, sự tình mà mình có thể nghĩ tới, như vậy tổ chức Tà Thần ở sau lưng Áo Mễ Gia hẳn là cũng có thể nghĩ đến!
Lúc trước tổ chức thần bí cố ý không lộ diện, chính là để cho mình đi hấp dẫn cừu hận của Thánh Thượng Đại Càn, sau đó bọn hắn làm ngư ông đắc lợi, âm hiểm biết bao! Nhưng cũng không phải là không có chỗ thương lượng...
Tất cả mọi người đều là Tà Thần, vẫn có không gian hợp tác, nếu như Áo Mễ Gia thực sự phát hiện ra bí mật của Thánh Thượng Đại Càn, mình lại âm thầm mưu đồ, chiếm lấy phần bí mật này làm của riêng...
Há không phải tốt thay?
A Nhĩ Pháp càng nghĩ càng khoái hoạt, khóe miệng khẽ nhếch, không khỏi lộ ra một tia ý cười thần bí.
Chợt hai người liếc nhìn nhau.
Hừ! Trong lòng hai người đồng thời cười lạnh một tiếng.
Đợi đó, ta sẽ lợi dụng Trần Khuynh Địch tính kế cho ngươi ngã dập mặt! Muốn so trí tuệ với trẫm? Ngươi còn non lắm!
Đợi đó, ta sẽ lợi dụng Áo Mễ Gia tính kế cho ngươi ngã dập mặt! Muốn so trí tuệ với bản thần? Ngươi còn non lắm!
Ý niệm tới đây, thần sắc của Thánh Thượng Đại Càn cùng với A Nhĩ Pháp trở nên nghiêm túc, chợt bộc phát cương khí lần thứ hai, kịch chiến với nhau, nhưng lần này song phương đều giữ lại mấy phần khí lực, sau đó thừa dịp thiên địa nguyên khí chung quanh trở nên hỗn loạn, đồng thời phân ra một tia lực lượng nguyên thần, truyền âm cho Trần Khuynh Địch nói: "Lão đệ!"
"Huynh đệ!"
Thánh Thượng Đại Càn đã quen gọi như vậy, còn A Nhĩ Pháp vì lôi kéo làm quen, tự nhiên cũng hạ thấp tư thái, hô một câu huynh đệ, dù sao cũng đều là Tà Thần!
Mặc dù xưng hô khác biệt, nhưng ý của hai người lại nhất trí lạ thường.
"Tiếp tục ngụy trang!"
"Nghĩ biện pháp trà trộn vào bên trong Tà Thần (nhân tộc)!"
"Nếu như có thể có thu hoạch gì."
"Sẽ có rất nhiều chỗ tốt!"
Hai người đều rất rõ ràng đạo lý muốn người làm việc phải trả tiền, cho nên trong khi ra lệnh, hai người cũng đồng ý đưa ra chỗ tốt.
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Con m* nó? Ở trong cái thế giới này chẳng lẽ còn có bánh rớt xuống từ trên trời? Không thể nào? Không chỉ có hắc bạch hai đạo đều ăn hết, hơn nữa còn đứng xếp hàng đưa chỗ tốt cho mình, thậm chí nghe ngữ khí, còn giống như là nhờ vả mình làm việc...
Hừ! Trần Khuynh Địch ta là người thế nào? Chỉ cần suy nghĩ một chút, ta liền biết ở phía sau chuyện này khẳng định có âm mưu!