"Có thể, có thể!" Thanh âm của Trần Khuynh Địch đều đang phát run.
"Vậy thì làm phiền sư huynh?"
Doanh Phượng Tiên cười đến mức con mắt đều cong thành một đôi trăng lưỡi liềm, mà ba nữ Lạc Tương Tư thì là càng trợn mắt nhìn nàng, chỉ có Quỷ Ảnh ở bên cạnh Trần Khuynh Địch là lộ ra sự bình tĩnh.
Dù sao, ở phía nàng dù sao cũng có sát chiêu.
"Đại nhân."
"Hả?"
Trần Khuynh Địch cứng đờ quay đầu, chỉ thấy cô gái tóc đen thần bí còn mang theo vài phần nhìn quen mắt này yên lặng lấy ra một tấm lệnh bài truyền tin, chỉ chỉ vào lệnh bài, sau đó lại chỉ chỉ bản thân, tấm lệnh bài kia Trần Khuynh Địch còn có thể không biết sao, rõ ràng là tấm lệnh bài do hắn cho Quỷ Ảnh kia...
Chuyện gì thế? Lệnh bài tùy thân của Quỷ Ảnh vì sao lại ở trên tay của nàng! ?
"Đại nhân?"
"Không, không, không, ngươi đến cùng..."
"Đại nhân vẫn còn chưa rõ hay sao? Không phải là đại nhân kêu ta chạy về từ Tuần Châu Đạo sao?"
"Hít hà!" Trần Khuynh Địch bỗng nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, bởi vì cô gái tóc đen trước mặt lại dùng lệnh bài truyền tin ở trong tay nói chuyện đối với hắn, tấm lệnh bài kia đã trải qua sự thiết lập của Trần Khuynh Địch, hẳn là chỉ có một mình Quỷ Ảnh mới có thể sử dụng mới đúng, kết quả là cô gái tóc đen này thế mà cũng có thể dùng...
Ở trong lòng của Trần Khuynh Địch nổi lên một cái suy nghĩ to gan một cách tự nhiên.
Nhưng mà ông trời ơi, điều này làm sao có thể! ?
Không đợi Trần Khuynh Địch lấy lại tinh thần, Quỷ Ảnh liền tiến lên trước một bước, trực tiếp ôm lấy cánh tay của Trần Khuynh Địch.
"Ấy!"
Ba nữ Lạc Tương Tư gần như đồng thời phát ra tiếng kêu quỷ dị, ngay cả Doanh Phượng Tiên nguyên bản bình tĩnh như thường, nụ cười ở trên mặt cũng đều là hơi hơi cứng đờ.
"Đại nhân?"
"Ngài quên là chúng ta còn có chuyện muốn làm hay sao? Ta từ ngàn dặm xa xôi chạy tới từ Tuần Châu Đạo, đều là bởi vì đại nhân đó, ngài sẽ không đuổi ta trở về chứ?"
"Không, không, không, ngươi hãy trở về trước..." Thanh âm của Trần Khuynh Địch im bặt mà dừng.
Trở về? Gặp quỷ! Nếu như vị trước mắt này thật sự là Quỷ Ảnh mà nói, nếu để cho nàng trở về vậy ta phải làm sao bây giờ! ? Không được!
Nhìn Trần Khuynh Địch đột nhiên ngậm miệng lại, trên mặt Quỷ Ảnh nguyên bản ẩn hàm mong đợi lập tức mất đi nụ cười, ngay tiếp đó hai cánh tay ôm Trần Khuynh Địch càng thêm dùng sức.
Tên gia hỏa này, đều đã đến tình trạng này lại còn không nguyện ý buông tay, không thể để cho ta trở về nghỉ phép thật tốt hay sao!
Trong lòng của Quỷ Ảnh vừa không cam lòng, vừa có mấy phần cảm xúc không nói rõ được, cũng không tả rõ được.
Như vậy cũng không nguyện ý để cho ta đi sao?
Quỷ Ảnh há to miệng, muốn nói gì đó, mà đổi thành chỗ khác, ba nữ Lạc Tương Tư cũng đồng thời mở miệng, Doanh Phượng Tiên thì tiến lên một bước, dường như có lời muốn nói.
Mắt thấy bầu không khí bốn phía kiềm chế đã lâu sắp triệt để bộc phát, Trần Khuynh Địch nín thở! Long Thiên Tứ trừng lớn hai mắt! Sau đó...
Ầm! !! Ngay ở bên ngoài Thuần Dương Cung, một vị thanh niên đứng ngạo nghễ ở dưới chân Thái Hoa Sơn, nắm chặt một chuôi trường đao màu đen ở trong tay, nâng đao lên cao, hướng về phía phương hướng Phi Tiên Nhai chính là một bổ một đao.
Ầm ầm!
"Trần Khuynh Địch!"
Thanh niên bạo phát cương khí toàn thân, lộ ra thần sắc ngạo nghễ, không có một chút ý tứ che giấu tung tích nào.
Bởi vì hắn muốn để tất cả mọi người biết! Long Ngạo Thiên hắn đã trở về!
Đây quả thực là trời cũng giúp ta!
Bất kể là ai vừa mới xuất đao đối với Phi Tiên Nhai, Trần Khuynh Địch ta đều quyết định tha cho đối phương một mạng.
Nhất là vào thời điểm nghe được đối phương còn gọi thẳng tên mình, ở trong lòng của Trần Khuynh Địch đều là cười to, cả người phảng phất như trở nên lâng lâng vậy.
Mà trên thực tế hắn xác thực cũng đang lâng lâng.
"Mấy vị sư muội!"
"Thuần Dương Cung chúng ta thân làm một trong mười đại thánh địa võ đạo trong thiên hạ, lại có người dám công kích vào sơn môn, còn cuồng ngạo gọi tên bản tọa, là muốn bản tọa quyết một trận tử chiến với hắn, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục! Trần Khuynh Địch ta thân làm chưởng giáo Chí Tôn, tuyệt đối không thể làm như không nhìn thấy! Chư vị sư muội hãy chờ trong chốc lát."
"Ta đi một lát sẽ trở lại!"
Ầm ầm!
Vừa dứt lời, Trần Khuynh Địch có lý do chính đáng làm sao còn cho người khác cơ hội phản bác, trực tiếp bộc phát cương khí đằng không mà lên, hơn nữa lúc này hắn đã có chuẩn bị, dồn hết sức lực, chỉ cần lão thất phu Long Thiên Tứ kia dám ra tay ngăn cản hắn, hắn sẽ không có một chút khách khí mà trực tiếp hoàn thủ!
Bất quá Long Thiên Tứ đến cùng vẫn rất khôn khéo, nhìn bộ dáng của Trần Khuynh Địch liền biết tên tiểu tử thúi này đã có một chút phát điên, nếu như là trước kia thì hắn khẳng định sẽ dùng một bàn tay tiến hành trấn áp, nhưng bây giờ hắn không phải là đối thủ, vậy dĩ nhiên là chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, đáng tiếc cho một trận kịch hay...
Mà đổi thành một bên, nhìn Trần Khuynh Địch chật vật chạy trốn, Doanh Phượng Tiên, Lạc Tương Tư, Trần Tiêm Tiêm, Dương Xuân, thậm chí còn có Quỷ Ảnh, tất cả đều phảng phất như nghĩ tới điều gì vậy, che miệng cười khẽ, bất quá vào sau khi các nàng phát hiện ra những người khác cũng đang cười, nụ cười ở trên mặt liền biến mất trong nháy mắt, bầu không khí lạnh lẽo lan tràn ra lần thứ hai...
Cuối cùng Doanh Phượng Tiên vẫn là người đầu tiên mở miệng nói:
"Vị tỷ tỷ này?"
"Tại hạ là Doanh Phượng Tiên, không biết ngươi là..."
Theo ánh mắt của Doanh Phượng Tiên, ba nữ Lạc Tương Tư, Dương Xuân, Trần Tiêm Tiêm cũng nhìn về phía phương hướng Quỷ Ảnh, đối mặt với ánh mắt mắt chăm chú của các nàng, Quỷ Ảnh chắp tay ở sau lưng, lộ ra vẻ rất là bình tĩnh.
"Phượng Tiên tiểu thư nói quá lời."
"Tại hạ bất quá chỉ là người vô danh mà thôi."
"Ha ha!" Khóe miệng của Doanh Phượng Tiên mỉm cười, nhưng ở trong mắt lại không có một chút ý cười nào.
Người vô danh? Ngươi cho rằng Doanh Phượng Tiên ta sẽ tin ngươi? Người vô danh sẽ dám ôm sư huynh sao! Đến từ Tuần Châu Đạo? Chẳng lẽ là người có sắc đẹp ở Tuần Châu Đạo coi trọng sư huynh, kết quả là sư huynh không chống lại được dụ hoặc...!!
Đối với Trần Khuynh Địch.
Doanh Phượng Tiên còn có ba nữ Lạc Tương Tư đều rất hiểu, mặc dù rất thông minh, thực lực cũng rất mạnh, dáng dấp còn rất đẹp trai, tính tình cũng cũng rất ôn nhu đáng tin, nhưng ở bên trên đạo lí đối nhân xử thế không biết vì sao, luôn luôn thiếu đi một chút gì đó, đối với nữ tính, nhất là hảo ý của mỹ nữ đều thường xuyên không biết làm thế nào.
Nói một cách khác.
Đặc biệt dễ dàng bị người thừa lúc vắng mà vào!
Không nói đến những thứ khác.
Chính là ở Thuần Dương Cung, nếu như không phải bốn nữ Doanh Phượng Tiên hành động trong bóng tối, Trần Khuynh Địch chỉ sợ mỗi ngày đều có thể thu được một nắm lớn thư tình từ tiểu sư muội.
Ánh mắt của bốn nữ Doanh Phượng Tiên giao hội, rất nhanh liền đạt thành sự nhất trí.
Chống lại! Nhất định phải ngăn chặn kẻ ngoại lai này ra bên ngoài!