Mọi người đều biết, phật pháp không thể làm cho Phật Môn lớn mạnh.
Có thể làm cho Phật Môn lớn mạnh chính là loại hòa thượng có can đảm, có tính toán, mặt dày tâm đen, tràn ngập khí tức thế tục như Đàm Hoa.
Đây cũng là một loại phương thức tu hành của Phật Môn.
Muốn làm cho Phật Môn lớn mạnh, vậy thì không thể không tiêm nhiễm thế tục hồng trần, cho nên từ xưa đến nay, phàm là tăng nhân cầm quyền, có lẽ là có tu vi rất cao, nhưng phật pháp nhất định sẽ không mạnh, hơn nữa còn tinh thông tâm cơ lòng dạ, nhưng một khi từ nhiệm, vậy thì phải tiến vào Vô Danh Địa, rửa sạch một thân khí tức thế tục, trùng tu phật pháp.
Trải qua một chu kỳ như thế, không chỉ không làm mất đi bản chất của Phật Môn, lại có thể khiến cho Phật Môn lớn mạnh.
Cớ sao mà lại không làm đây?
Đạt được câu trả lời của Giới Lộc, Đàm Hoa cười khổ một tiếng, nói: "Sư thúc không rõ ràng rồi, bảo điện Đại Hùng đã đóng lại, Ngô Không sư huynh cho đến bây giờ vẫn còn chưa đi ra, mà người mang theo Phù Đồ Tháp lại chính là người Thuần Dương Cung, cũng có quan hệ không minh bạch cùng với triều đình, cho nên ta có một chút lo lắng."
"Ha ha ha." Lời còn chưa dứt, Giới Lộc liền bật cười.
"Ta nói tên tiểu tử ngươi vì sao lại đi tới nơi đây, thì ra là do Ngô Không không hiện thân, trong lòng liền cảm thấy không tự tin? Ngươi thật là, mặc dù tính toán rất giỏi, nhưng tu vi lại không có một chút tiến bộ nào, cho đến bây giờ vẫn còn là Đại Đạo Huyền Quang mười vạn dặm, nếu như có tu vi Đại Đạo Huyền Quang 30 vạn dặm, vậy thì cần gì phải sợ?"
"Thôi được rồi." Giới Lộc gật đầu một cái, tiếp tục nói: "Nếu ngươi đã lo lắng, vậy liền giao chuyện này cho ta thì như thế nào?"
"Ta đang có ý này!"
Đàm Hoa liền vội vàng khom người nói ra, thứ hắn chờ chính là câu nói này, trên thực tế Giới Lộc nói cũng không có sai, hắn quả thật là có một chút hoảng hốt, dù sao thì bảo điện Đại Hùng cũng không có khả năng vô cớ phong bế, Trần Tiêm Tiêm lại tới quá mức đường hoàng, lộ ra bộ dáng không kiêng nể gì cả, thật giống như là ở phía sau còn có thiên quân vạn mã vậy.
Mà sau khi không tìm được Ngô Không, người duy nhất Đàm Hoa có thể nghĩ đến cũng chỉ còn lại có Giới Lộc.
"Đàm Hoa..." Buông cái cuốc xuống, Giới Lộc đột nhiên xoay chuyển lời nói: "Đưa vị Phật Tử kia đến Tàng Kinh Các."
"Ta muốn gặp vị Phật Tử này."
"Ồ?" Đàm Hoa sững sờ, ở trong suy nghĩ của hắn, Giới Lộc hiện tại hẳn là sẽ quyết đoán xuất thủ, trực tiếp cướp đoạt Phù Đồ Tháp còn có Xá Lợi Tử ở trong tay của Trần Tiêm Tiêm mới đúng, gọn gàng mà linh hoạt, để tránh xuất hiện hậu hoạn gì đó, không ngờ được Giới Lộc thế mà cũng không xuất thủ trước, mà là muốn gặp mặt với Trần Tiêm Tiêm.
"Ấy?" Giới Lộc vẩy lông mi trắng một cái, hỏi: "Có phải là lời nói của sư thúc không có tác dụng?"
"Ách! Có tác dụng, có tác dụng!" Đàm Hoa vội vàng nói, sau đó lập tức lấy ra một tấm lệnh bài truyền tin, nói: "Đưa Trần Tiêm Tiêm đến Tàng Kinh Các, sư thúc muốn gặp nàng…cái gì? Vị sư thúc nào? Đương nhiên là Giới Lộc sư thúc…"
Ầm! Giới Lộc tức hổn hển lại vung cái cuốc hung hăng đập vào trên đầu của Đàm Hoa.
"Đã nói bao nhiêu lần!"
"Không được gọi cái pháp danh kia!"
"Mất mặt!‘’
"Tàng Kinh Các sao?" Trần Tiêm Tiêm có một chút hoài nghi nhìn Huyền Lưu Ly lộ ra vẻ mặt thản nhiên.
"Tha thứ cho ta nói thẳng, bằng vào lý giải của ta đối với Phật Môn, ta rất khó tưởng tượng các ngươi sẽ để cho ta cứ như vậy đi vào Tàng Kinh Các, mà không có lấy đi Phù Đồ Tháp trong tay của ta."
Mọi người đều biết, Tàng Kinh Các là trọng địa ở bên trong trọng địa của Phật Môn, khác biệt cùng với bảo điện Đại Hùng - biểu tượng của quyền lực, thứ Tàng Kinh Các tượng trưng là truyền thừa của Phật Môn, không chỉ là phương diện võ công, còn có tư tưởng cùng với văn hóa, một chỗ như vậy, Phật Môn hận không thể giấu giếm cực kỳ chặt chẽ, cho dù là ai cũng không cho nhìn.
Kết quả hiện tại thì sao?
Thế mà chủ động dẫn Trần Tiêm Tiêm đi vào?
Nói thật.
"Ta cảm thấy vị đại sư Đàm Hoa kia dường như muốn cướp đi Phù Đồ Tháp của ta, sau đó tùy tiện dùng mấy quyển La Hán Quyền để đuổi ta đi."
"Khụ khụ." Huyền Lưu Ly lúng túng ho khan một cái, nói: "Trần thí chủ suy nghĩ nhiều rồi, Phật Môn chúng ta từ trước đến nay đều quang minh chính..."
Trần Tiêm Tiêm nhìn chằm chằm Huyền Lưu Ly.
"Ở dưới nhiều tình huống đều là quang minh chính đại..." Biểu lộ của Huyền Lưu Ly có vẻ hơi quẫn bách.
Tâm tư của nàng mặc dù tinh khiết, nhưng cũng không phải là đồ đần, trên thực tế xem như là đệ tử mà Ngô Không bồi dưỡng từ bé, nàng thật ra là rất rõ ràng đối với tình huống của Phật Môn, nhưng ở một phương diện khác, bản thân Huyền Lưu Ly kỳ thật cũng không ghét Phật Môn hiện tại, thậm chí là còn có thái độ ủng hộ.
Ở bên trong Phật Môn hiện tại.
Quyền lực và phật pháp đã bị phân ra, tăng nhân tinh thông thế tục tâm cơ sẽ làm người cầm quyền Phật Môn, mà tăng nhân say mê phật pháp và tu vi sẽ ẩn cư ở Vô Danh Địa, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, mặc dù có khác nhau ở bên trên quyền lực, nhưng cũng không có chênh lệch địa vị, có chỉ là phân chia ở bên trên bối phận.
Đây thật ra là một phương thức quản lý rất không tệ.
Vừa có thể khiến cho Phật Môn lớn mạnh, cũng có thể cam đoan tư tưởng tinh khiết của Phật Môn, đừng nhìn Phật Môn ở trong lòng của võ giả giang hồ là điển hình của kẻ thích xen vào chuyện của người khác, nhưng ở trong lòng của dân chúng bình thường, Phật Môn thật ra là rất có uy vọng, truy cứu đến căn bản, Phật Môn trường thịnh không suy qua nhiều năm như vậy, cũng không phải là không có đạo lý.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, đối với rất nhiều võ giả giang hồ mà nói, Phật Môn là thường xuyên không biết xấu hổ.
"Ha ha ha." Thấy biểu lộ muốn phản bác nhưng lại không có biện pháp gì của Huyền Lưu Ly, Trần Tiêm Tiêm không khỏi cười cười, nói: "Mang ta đi đến Tàng Kinh Các thôi, nếu Phật Môn đã chủ động yêu cầu, vậy ta tự nhiên sẽ không cự tuyệt."
"Phù..." Huyền Lưu Ly thấy thế lập tức nhẹ nhàng thở ra, nói thật, loại sự tình không phải là chiến đấu này đối với nàng hiện tại mà nói là vẫn còn có một chút quá khó khăn: "Mời đi tới bên này."
"Được."
Tàng Kinh Các xem như là địa phương Phật Môn cất giữ điển tịch, đương nhiên sẽ không chỉ có một tòa.
Khác biệt cùng với Thuần Dương Cung nhà giàu mới nổi, Phật Môn truyền thừa từ thượng cổ đến bây giờ, kinh thư võ công mà Phật Môn cất giấu là có rất nhiều, tất cả đều được đặt ở sâu trong Tu Di Sơn, bên trên đảo nhỏ ở trung ương một hồ nước khổng lồ, chim hót hoa nở, rất có một cỗ vị đạo thế ngoại đào nguyên.
"Trần thí chủ, mời đến."
"Ấy? Ngươi không đi vào theo hay sao?"
Đối mặt với sự nghi hoặc của Trần Tiêm Tiêm, Huyền Lưu Ly lắc đầu nói: "Đàm Hoa sư thúc chỉ nói là để cho ngươi đi vào."
"Thì ra là vậy..." Trần Tiêm Tiêm liếc nhìn Tàng Kinh Các, khóe miệng có một chút co lại, bất quá rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, dùng sức đẩy ra cửa chính một tòa Tàng Kinh Các gần nhất.