Thùng thùng!
Trong nháy mắt vào cửa, một loạt tiếng mõ ung dung truyền ra từ bên trong lầu các, thanh âm cũng không trầm trọng, có thể thấy được người gõ không dùng bao nhiêu khí lực, nhưng ở trong cái chớp nhoáng này, Trần Tiêm Tiêm nguyên bản lặp đi lăp lại suy nghĩ ở trong lòng, tâm tình cũng kéo đến mức cao nhất lại lập tức thả lỏng.
Giống như tắm trong nắng chiều.
Trong triều đình thường xuyên có lời đồn đãi, tu vi Nho gia của Tể Tướng Lý Đồng Thần đã đạt được thành tựu, bút pháp xuân thu ăn vào gỗ sâu ba phân, một bộ mặc bảo liền có thể hóa hư thực, diễn hóa ngàn vạn dị tượng, có tác dụng cực lớn đối với sự tu luyện của võ giả, mà những tiếng mõ bây giờ này, so sánh với nhau cũng không thua bao nhiêu.
Trần Tiêm Tiêm chỉ sững sờ trong chốc lát, rồi đột nhiên lấy lại tinh thần.
Rất mạnh!
Cũng không phải là nói người gõ mõ có tu vi rất mạnh, mà là cảnh giới tâm linh của đối phương quả thực là cao đến mức không thể tưởng tượng nổi, mà có thể đạt đến cái cảnh giới này, chỉ sợ thật sự là đã tu luyện phật pháp đến một cái cấp độ cực kỳ tinh thâm, đây cũng không phải là võ công Phật Môn, mà là phật pháp đơn thuần.
Trần Tiêm Tiêm phóng tầm mắt nhìn tới, trong Tàng Kinh Các lớn như vậy, chỉ có một vị lão tăng mặc áo bào vải đang ngồi ở bên trên bồ đoàn chính giữa lầu các, hai mắt nhắm nghiền, nhẹ nhàng gõ mõ trong tay, thấp giọng tụng niệm Phật kinh trong miệng, trên người không có nửa điểm khói lửa, cũng không có bất kỳ dấu vết tu luyện nào.
Cái này còn cần phải hỏi sao?
"Tiền bối muốn gặp ta?" Trần Tiêm Tiêm trực tiếp tiến lên, hỏi thẳng vào vấn đề.
Lão hòa thượng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Trần Tiêm Tiêm một cái, sau đó thản nhiên nói: "Ta không đảm đương nổi hai chữ tiền bối, nếu như thí chủ nguyện ý mà nói, gọi bần tăng một tiếng lão hòa thượng là được."
Trần Tiêm Tiêm nhíu mày hỏi: "Như vậy sao được, không biết pháp danh của tiền bối là gì?"
Giới Lộc ho khan một tiếng nặng nề, nói: "Bần tăng bất quá chỉ là một tăng nhân vô danh tiểu tốt, làm gì có pháp..."
"Nhưng..."
"Không nói đến chuyện này!" Giới Lộc cường ngạnh nói sang chuyện khác: "So với những thứ kia, vẫn nên nói đến sự tình của thí chủ."
"Lão hòa thượng ta cũng không thích thừa nước đục thả câu."
"Cho nên sẽ trực tiếp mở miệng hỏi."
"Thí chủ." Giới Lộc nhìn Trần Tiêm Tiêm, gằn từng chữ nói ra: "Thí chủ vô duyên cùng với Phật ta."
Trần Tiêm Tiêm nghe vậy liền kinh ngạc há to miệng, đây còn là lần đầu tiên có tăng nhân nói nàng vô duyên với Phật, phải biết rằng trước đó vô luận là Huyền Lưu Ly, hay là Đàm Hoa, mở miệng ngậm miệng đều là Phật Tử, còn kém không để cho nàng gia nhập vào Phật Môn, nhất là vào sau khi Phù Đồ Tháp xuất hiện.
"Tiền bối có ý tứ gì?"
"Chính là ý tứ ở bên trên mặt chữ."
Giới Lộc lắc đầu, lộ ra biểu lộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Đừng nhìn thấy bần tăng như bây giờ, trước kia vào thời điểm chưa xuất gia cũng là tài tử nổi danh trong thôn, cho nên theo ánh mắt của bần tăng, tự nhiên là nhìn một chút liền biết, thí chủ hiện tại cũng đã có người trong lòng rồi đúng không?"
"Ách!"
Lão hòa thượng thật là sắc bén!
"Ài, hỏi thế gian tình là chi, cứ khiến cho người ta thề nguyện sống chết." Giới Lộc thở dài một hơi, lộ ra biểu lộ "trước đây bần tăng cũng có một đoạn cố sự khó quên ".
"Nói tóm lại."
"Thí chủ nếu như đã có người trong lòng, cần gì phải đến Phật Môn ta chứ?"
Trần Tiêm Tiêm chậc chậc lưỡi nói: "Ta tới là để trả nhân quả, toà Phù Đồ Tháp này, lúc đầu ta dựa vào nó đạt được một thân tu vi như bây giờ, ở dưới sự trợ giúp của Phù Đồ Tháp tu luyện cho đến nay, ta đã đạt đến bình cảnh Sinh Tử Quan, nhưng nếu như không trả nhân quả của Phù Đồ Tháp, tu vi sợ rằng sẽ không thể tiến thêm một tấc nào nữa."
Vừa dứt lời, Phù Đồ Tháp liền xuất hiện ở trong tay của Trần Tiêm Tiêm, chỉ là khiến cho Trần Tiêm Tiêm ngoài ý muốn là, sau khi Giới Lộc nhìn thấy Phù Đồ Tháp thế mà không có một chút kinh ngạc nào, phảng phất như chỉ là thấy được một vật cực kỳ bình thường vậy, chỉ nhìn lướt qua, liền thu tầm mắt lại, không còn tiếp tục chú ý.
Trái lại, Giới Lộc lại còn cười.
"Thí chủ hãy tin bần tăng."
"Bần tăng xem như đại đức một đời, chỉ là một toà Phù Đồ Tháp, bần tăng căn bản sẽ không đặt vào trong mắt..."
"Ta dự định trả lại Phù Đồ Tháp cho Phật Môn."
"Vậy bần tăng liền thu nhận."
Trần Tiêm Tiêm: "? ??"
Giới Lộc vừa dứt lời.
Trần Tiêm Tiêm liền lộ ra vẻ mặt cổ quái nhìn lão hòa thượng này.
Nên nói như thế nào đây.
Đối phương thế mà bất tri bất giác khiến cho nàng cảm nhận được một tia cảm giác thân thiết, nhìn thấy hắn, giống như là thấy được Thái Thượng trưởng lão nhà mình.
Dừng một chút, Trần Tiêm Tiêm cười cười, nói: "Xin lỗi."
"Ta đang nói giỡn."
Tiểu cô nương rất có tiền đồ a!
Mỉm cười lắc đầu, Giới Lộc để mõ ở trong tay xuống: "Thí chủ, người xuất gia không nói dối, bần tăng cũng không vòng vo với thí chủ, thí chủ hãy giữ lại Phù Đồ Tháp đi."
Lần này đến phiên Trần Tiêm Tiêm trợn mắt hốc mồm.
"Không sai." Giới Lộc cười càng thêm vui vẻ: "Bằng không thì chờ người ở sau lưng thí chủ đánh lên Tu Di Sơn hay sao?"
Trong nháy mắt, Trần Tiêm Tiêm cơ hồ không có cách nào che giấu tâm tình kinh ngạc ở trong lòng, trong biểu lộ nhìn Giới Lộc càng là tràn đầy kinh hãi, ngay tiếp theo Phù Đồ Tháp trong tay cũng đều hơi hơi rung động, phảng phất như một giây sau sẽ bộc phát vậy, bất quá vào trước đó, Giới Lộc đã làm ra cử chỉ dừng tay.
"Thả lỏng thả lỏng."
"Trên thực tế trước đó ta căn bản hoàn toàn không biết gì cả đối với thí chủ."
"Nơi đây cũng đã bị ta phong tỏa."
"Cho nên sẽ không có người nào nghe được lần nói chuyện này."
Trần Tiêm Tiêm ngưng trọng nhìn Giới Lộc đang mỉm cười, một lát sau mới chậm rãi mở miệng nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."
"A Di Đà Phật." Giới Lộc thấp giọng tụng một tiếng phật hiệu, ngón trỏ trên tay phải điểm nhẹ vào mi tâm, qua một hồi lâu mới mở miệng nói: "Xem ra thí chủ lần này dường như cũng không phải là đến một mình, một loại sát cơ mãnh liệt nào đó đang khóa chặt bần tăng, đối phương có thực lực rất mạnh, đủ khiến cho bần tăng cảm nhận được nguy cơ tương đối."
"Hắn ở đâu?"
Giới Lộc nhìn trái, nhìn phải, cuối cùng ánh mắt rơi vào bên trên Phù Đồ Tháp ở trong tay của Trần Tiêm Tiêm.
Quả thật, mặc dù Trần Tiêm Tiêm là chủ nhân của Phù Đồ Tháp, vốn lấy tu vi Võ Đạo Tông Sư của nàng, đừng nói là dùng Phù Đồ Tháp, coi như là cho nàng thần binh đệ nhất thiên hạ cũng cũng không có khả năng tạo thành uy hiếp đối với Giới Lộc, bất quá thay một góc độ suy nghĩ khác, có uy hiếp chỉ sợ cũng không phải là bản thân Phù Đồ Tháp, mà hẳn là…
"Ở bên trong Phù Đồ Tháp?"
Ầm ầm! Vừa dứt lời, một cỗ khí tức hừng hực giống như mặt trời trên trời bỗng nhiên bộc phát ra từ bên trong Phù Đồ Tháp, hơn nữa còn cấp tốc bao phủ toàn bộ Tàng Kinh Các, dẫn động mặt đất, giá sách, vách tường Tàng Kinh Các, tất cả đều đang run lên bần bật, uy áp giống như hồng thuỷ vỡ đê cọ rửa bốn phương, khiến cho người ta không thở nổi.