Nhưng rất đáng tiếc.
Món đồ chơi này là không dùng được.
Đáp án rất đơn giản: có Ngô Không tăng thêm Ngũ Phương Như Lai Đại Trận mới có thể chống đỡ Thánh Thượng Đại Càn...
Mất mặt!
Thiên hạ đệ nhất nhân cùng với vị chí cường giả tán tu ngày xưa kia cũng không phải là cùng một cấp bậc, thực lực tu vi của bản thân Thánh Thượng Đại Càn chính là cực mạnh, có sự phụ trợ của Tổ Long Trung Nguyên, Ngô Không nếu như không có sự ủng hộ của Ngũ Phương Như Lai Đại Trận, không tới trăm chiêu cũng sẽ bị Thánh Thượng Đại Càn đánh cho tinh vân tán loạn, nguyên thần tan rã.
Mà tăng thêm Ngũ Phương Như Lai Đại Trận, Ngô Không mới coi là có năng lực giằng co cùng với Thánh Thượng Đại Càn.
Nếu không ngươi cho rằng tại sao trước đó Ngô Không phải chờ Thánh Thượng Đại Càn bị người vây công mới bằng lòng xuất thủ? Còn không phải là bởi vì đơn đấu đánh không lại chỉ có thể quần đấu.
Kể từ đó, hai đòn sát thủ lớn của Phật Môn đã bị kềm chế.
Vậy thì còn sợ cái gì?
Không phải là Trần Khuynh Địch khoe khoang, không có hai đòn sát thủ này, coi như Phật Môn còn có một kiện Đạo Binh cực phẩm, mấy kiện Đạo Binh thượng phẩm, cũng không nhất định có thể đánh chết hắn.
Lại càng không cần phải nói ở phe mình cũng không phải là không có đòn sát thủ.
Ầm ầm! Thân ảnh của Đàm Hoa chợt hiện trong hư không, sau khi nhìn thấy Trần Khuynh Địch ôm Trần Tiêm Tiêm lao ra Tàng Kinh Các, con mắt lập tức đỏ bừng, thân làm người trong cuộc tại cuộc chiến Thuần Dương Cung lần trước, Trần Khuynh Địch không thể nghi ngờ là đã để lại để lại ấn tượng không tốt cực kỳ khắc sâu cho hắn, khiến cho ký ức của hắn cho đến nay vẫn còn mới mẻ.
"Trần Khuynh Địch!"
"Ngươi lại dám đến Tu Di Sơn giương oai! ?
"Coi Phật Môn ta không có người hay sao! ?"
Đạo Binh thượng phẩm phù dung sớm nở tối tàn ở cuộc chiến Thuần Dương Cung ngày xưa, Cửu Phẩm Công Đức Kim Liên đã bị Đàm Hoa trực tiếp tế ra, khí tức của Đàm Hoa nguyên bản chỉ có tu vi Đại Đạo Huyền Quang mười vạn dặm cũng tăng vọt trong nháy mắt, diễn hóa ra pháp tướng Minh Vương trợn mắt, vung một chuôi Kim Cương Xử đập về phía Trần Khuynh Địch.
"Im ngay!"
"Rõ ràng là Phật Môn các ngươi thèm muốn Thuần Dương Kim Tháp của Thuần Dương Cung chúng ta!‘’
"Ta đây là đang tự vệ phản kích."
Trần Khuynh Địch vừa gầm thét, vừa đưa tay đấm ra một quyền về phía Đàm Hoa.
Quyền ý bộc phát, một tòa Lưu Ly Tháp màu vàng 33 tầng xoay tròn trong hư không, va chạm với cùng với Kim Cương Xử của Đàm Hoa, trực tiếp đánh bay nó ra ngoài.
"Thấy không?"
"Toà tháp này của ta có phải là rất giống với Phù Đồ… rất giống với Thuần Dương Kim Tháp? Không sai! Kỳ thật toà Thuần Dương Kim Tháp này chính là do ta chế tạo! Các ngươi chính là những kẻ vô sỉ nhận vơ!"
Ngươi nghĩ rằng chúng ta đều là kẻ mù lòa hay sao?
"Đó là Phù Đồ Tháp của Phật Môn ta! Ngươi thế mà lại so sánh nó với hoá thân quyền ý của ngươi? Vô luận là ngoại hình hay là số tầng đều khác biệt hoàn toàn có biết hay không?"
"Vô liêm sỉ!"
"Ngươi thì biết cái gì!"
Trần Khuynh Địch mặt không đỏ tim không đập, mắng to: "Ngươi nhìn Lưu Ly Tháp của ta có khoảng chừng ba 33 tầng, vào thời điểm ta chế tạo Thuần Dương Kim Tháp không dụng tâm, cho nên chỉ tạo ra được 24 tầng, về phần ngoại hình, ta muốn tạo thành dạng gì là liền có thể làm ra dạng đó, ngươi quản được sao hả lão lừa trọc!"
"Trọc, lừa trọc! ?" Đàm Hoa suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu.
Phù Đồ Tháp 24 tầng, chính là biểu tượng cho 24 Chư Thiên của Phật Môn, có quan hệ cái rắm cùng với bảo tháp 33 tầng của ngươi!
Trần Khuynh Địch vừa nói ra lời này, Giới Lộc hòa thượng vốn còn muốn hoà giải một chút cũng đều lộ ra mấy phần biểu lộ đau răng, hiển nhiên là đã bị lời nói của Trần Khuynh Địch làm cho mắc ói không nhẹ, chớ đừng nói chi là một số võ tăng vốn đã có tính tình sôi động, vừa dứt lời, lại là một tiếng gầm thét truyền ra từ bên trong Tu Di Sơn.
"Làm càn!" Ở bên trong Đạt Ma Viện Tu Di Sơn, một vị lão hòa thượng ở trần, nổi giận đùng đùng đằng không mà lên.
Khác biệt cùng với Đàm Hoa, pháp danh của lão hòa thượng này là Đàm Tĩnh, cũng không cầm quyền ở trong Đạt Ma Viện, mà là chuyên tâm tu võ, bởi vậy có tu vi còn muốn mạnh hơn Đàm Hoa một chút, bây giờ bộc phát khí huyết, trên đỉnh đầu ẩn ẩn có một đầu Đại Đạo Huyền Quang kéo dài hai mươi vạn dặm chui vào bên trong hư không, nở rộ ánh sáng chói loà.
Mà trọng yếu nhất, là chuôi Cửu Hoàn Tích Trượng mà hắn cầm ở trong tay.
Bất ngờ lại là một kiện Đạo Binh thượng phẩm!
Ầm ầm! Đàm Tĩnh cầm theo Cửu Hoàn Tích Trượng, khí tức cũng tăng vọt, còn muốn cao hơn một chút so với Đàm Hoa, phối hợp tác chiến cùng với Đàm Hoa, trực tiếp bao vây Trần Khuynh Địch.
Đối mặt với hai kiện Đạo Binh thượng phẩm liên thủ vây công, Trần Khuynh Địch dùng một tay ôm Trần Tiêm Tiêm, ở trong miệng mặc dù vẫn còn đang hô những lời nói rác rưởi như "Phật Môn vô sỉ, vừa ăn cướp vừa la làng", nhưng ánh mắt lại hết sức lạnh lùng, chỉ thấy hắn giơ một tay qua cao khỏi đầu, năm ngón tay mở ra, sau đó nắm chặt thành quyền!
Ầm! Hư không nổ tung, không có Đại Đạo Huyền Quang xuất hiện, nhưng lại có một đạo quyền ảnh bao phủ bầu trời chợt lóe lên, mà bản thân Trần Khuynh Địch thì là huy động cánh tay, một cỗ pháp tướng Nam Mô Gatling Gun Bồ Tát hiện lên ở phía sau, trong lúc hít thở, liền bỗng nhiên đánh ra mấy chục vạn quyền, đánh ra bốn phương tám hướng.
Vô luận là Cửu Hoàn Tích Trượng hay là Cửu Phẩm Công Đức Liên Đài, đều là tinh phẩm bên trong Đạo Binh thượng phẩm, một quyền của Trần Khuynh Địch tự nhiên không có khả năng làm gì được chúng nó, nhưng sau khi mấy chục vạn quyền gần như oanh ra đồng thời, góp gió thành bão, lượng biến dẫn đến chất biến, lại bạo phát ra lực phá hoại cực mạnh, hai kiện Đạo Binh thượng phẩm trực tiếp bị đánh bay ngược lên trời!
"Tu vi tốt!"
Đàm Tĩnh một lòng hướng võ bị đánh bay trái lại là không tức giận một chút nào, ngược lại còn tán dương một tiếng, tương phản là Đàm Hoa, thấy một màn như vậy tâm thần lại là đại chấn.
"Lúc này mới qua bao lâu, thế mà liền có thể có được tiến bộ như thế?"
Thân làm thủ toạ Đạt Ma Viện, Đàm Hoa tự nhiên được xem là tăng nhân Phật Môn trong thế tục. So sánh cùng với dạng tăng nhân như Đàm Tĩnh, tu vi tâm linh của hắn kỳ thật là yếu hơn một bậc, nhất là hắn còn đã từng giao thủ qua cùng với Trần Khuynh Địch, hiểu được tốc độ tiến bộ của Trần Khuynh Địch rốt cuộc là kinh khủng đến cỡ nào.
Mà ở phía đối diện, sau khi bộc phát một hơi đánh lui Đàm Hoa cùng với Đàm Tĩnh, trên nắm tay của Trần Khuynh Địch cũng xuất hiện từng vết nứt, máu tươi đậm đặc chảy xuôi mà ra từ đó, bất quá vào trước khi nhỏ xuống, những máu tươi này liền tự động thiêu đốt, bao trùm ở bên trên nắm đấm của Trần Khuynh Địch, sau đó chỉ thấy hắn tùy ý lắc lắc tay...
Vết thương trên tay liền phục hồi lại như cũ.
Thấy một màn như vậy, coi như là Đàm Tĩnh vốn dĩ tràn đầy ý chí chiến đấu cũng đều suýt chút nữa trừng rớt tròng mắt ra ngoài.