Toàn bộ Diêm La Địa Phủ có ngoại hình to lớn, cơ hồ chính là một tòa thành trì, mà Đạo Chủ Hoàng Tuyền xem như là người chấp chưởng Đạo Binh, thật giống như Giới Lộc dùng phật pháp dung hợp với Hàng Ma Xử vậy, hắn đã tự chế ra một môn Hoàng Tuyền Kinh, tạo thành một dòng Hoàng Tuyền Lộ, liên thông với toàn bộ Diêm La Địa Phủ, xem như là trụ cột của địa phủ.
Không thể không thừa nhận vị Đạo Chủ Hoàng Tuyền này cũng là quỷ tài.
Hắn đã sáp nhập võ đạo của chính mình vào bên trong Diêm La Địa Phủ, thậm chí nghiêm ngặt mà nói, hắn hiện tại đã trở thành một bộ phận của Diêm La Địa Phủ, xem như là nửa cái khí linh của Diêm La Địa Phủ, nguyên nhân chính là như thế, dù là tu vi của Đạo Chủ Hoàng Tuyền trên thực tế còn muốn kém hơn không ít so với Giới Lộc, nhưng hắn vẫn có địa vị ngang nhau, bởi vì lực lượng mà hắn có thể phát huy ra khi thao túng Diêm La Địa Phủ, còn muốn ở phía trên lực lượng mà Giới Lộc thao túng Hàng Ma Xử.
"Vĩnh trấn Hoàng Tuyền!"
Sâm La Môn, Hoàng Tuyền Lộ, Vong Xuyên Hà, cầu Nại Hà, Vọng Hương Đài, Tam Sinh Thạch, quay đầu đã qua ngàn năm…
Không bằng trở về!
Cửa chính Diêm La Địa Phủ mở ra ầm ầm, trong địa phủ hiện lên từng đạo từng đạo cảnh tượng, có Đạo Chủ Hoàng Tuyền biến thành Hoàng Tuyền Lộ, có Vong Xuyên Hà phủ kín thi cốt, có cầu Nại Hà cổ đăng sâu kín, có Vọng Hương Đài cao cao lũy thế, có Tam Sinh Thạch chiếu rọi ba đời, một cái tiếp lấy một cái vọt tới.
Tất cả cảnh tượng cuối cùng đều hóa thành một đạo thời gian pháp tắc. Qua Sâm La Môn, dung nhan già yếu. Đi Hoàng Tuyền Lộ, nhục thân mục nát. Thấy Vong Xuyên Hà, hai mắt ảm đạm. Lên trên cầu Nại Hà, ký ức mông lung. Đạp Vọng Hương Đài, những chặng đường đã qua. Nhìn Tam Sinh Thạch, quá khứ đã tiêu. Trong chớp mắt, thân thể của Trần Khuynh Địch cơ hồ là lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu mục nát, khí huyết mênh mông bắt đầu suy kiệt, vô tận cương khí dần dần tiêu hao hầu như không còn, nguyên thần tràn ngập sức sống cũng dần dần khô héo, mắt thấy là phải mai táng ở bên trong địa phủ, biến thành cô hồn dã quỷ....
Trần Khuynh Địch bỗng nhiên ngẩng đầu! Lúc này hắn đã già đến mức da bọc xương, nhưng ở trong hốc mắt lại phảng phất như thiêu đốt một đám lửa, quyền ý mênh mông bộc phát ra phía ngoài, cuối cùng hóa thành một toà hoàng kim bảo tháp ở trên đỉnh đầu của hắn, liên tục xoay tròn, cuối cùng bỗng nhiên trấn áp về phía đỉnh đầu của hắn.
"Trở về!"
Ầm ầm! Kèm theo tiếng gầm thét này, thời gian phảng phất như bắt đầu chảy ngược vậy, tuổi thọ, khí huyết, nguyên thần, cương khí chảy ngược vào trong cơ thể, cuối cùng hoàng kim bảo tháp chui vào mi tâm, khoá tinh, khí, thần trên toàn thân của hắn lại, không còn tiết lộ ra bên ngoài một chút nào.
"M* nó!"
"Suýt chút nữa thì bị ép khô!"
Nhìn Diêm La Địa Phủ ở trên đỉnh đầu, Trần Khuynh Địch lập tức đưa tay đấm ra một quyền, quyền kình giết tới Hoàng Tuyền Lộ, khuấy động Vong Xuyên Hà, cuối cùng tàn phá bừa bãi một lúc lâu ở trên Nại Hà Kiều, lúc này mới tán đi, mà Diêm La Địa Phủ cũng bỗng nhiên kéo dài khoảng cách cùng với Trần Khuynh Địch.
Chỉ chốc lát sau, thanh âm thăm thẳm của Đạo Chủ Hoàng Tuyền mới vang lên:
"Thất bại."
"Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công có liên quan đến lĩnh vực thời gian, hơn nữa quyền ý của người này quả thực là rất bá đạo, quả thực là đã khóa lại tinh, khí, thần của bản thân, ta không làm gì được hắn."
"Bất quá nếu có ta ở đây, hẳn là cũng có thể hạn chế Đại Thuần Dương Công của hắn."
"Khục."
Không có ý tốt liếc nhìn Đạo Chủ Hoàng Tuyền, Trần Khuynh Địch chép miệng, không thể không thừa nhận hắn vừa rồi suýt chút nữa thì trúng chiêu, may là hắn nắm giữ Thuần Dương chi thể, mang theo Đại Thuần Dương Công, vào thời khắc mấu chốt đã bài xích thời gian pháp tắc của Diêm La Địa Phủ ra ngoài, lại kịp thời vận chuyển quyền ý phong ấn bản thân, lúc này mới có thể chống đỡ được.
Thật khó giải quyết!
Mặc dù không bằng A Sử Na Lam, nhưng nếu có thể đứng trong hàng ngũ Hỏa Luyện Kim Đan đỉnh cao nhất, đã nói là có chỗ hơn người, ở trong tay ai mà không có một, hai con át chủ bài, lúc này chỉ vừa mới bắt đầu đánh, Trần Khuynh Địch đã cảm nhận được áp lực cực lớn, nếu sơ ý một chút, nói không chừng sẽ lật thuyền trong mương.
"Phù!"
Không có cách nào, đây là thời điểm thi triển ra tuyệt kỹ bí tàng của ta! Trước đó bởi vì người phải đối phó là A Sử Na Lam, cho nên dùng chiêu này là không tốt lắm, nhưng nếu đổi thành Giới Lộc cùng với Đạo Chủ Hoàng Tuyền mà nói, vậy thì sẽ không có hạn chế lớn như thế.
"Xem chiêu!"
Trần Khuynh Địch vung tay lên, rút ra một mảnh huyết quang trong nháy mắt, chiêu này hắn đã sớm học xong ở trong Thuần Dương Cung, là một môn võ công không có phẩm cấp, chuyên môn dùng để thiêu đốt khí huyết, thiêu đốt khí huyết càng cao cấp và càng nhiều, uy lực của một chiêu này lại càng mạnh, theo ghi chép trong tư liệu lịch sử, phát huy môn võ công này đến cực hạn thậm chí là cũng có thể liên quan đến lĩnh vực thời gian.
Không sai, chiêu này tên là...
"Thiên Ma Huyết Độn Đại Pháp!"
Có một câu nói rất hay, đánh không lại liền chạy.
Đối với Trần Khuynh Địch mà nói, rút lui tính chiến lược tuyệt đối không phải một chuyện mất mặt, làm như vậy chỉ là vì bảo tồn đủ thực lực, vào thời khắc mấu chốt phát huy ra tác dụng trọng yếu hơn, dù sao thì có lúc nếu như ngươi không chạy, vậy thì sẽ thực sự bị đánh chết.
Mà mọi người đều biết là, người bị giết thì sẽ chết.
Trần Khuynh Địch vô cùng rõ ràng đối với tầm quan trọng của bản thân, hắn gánh vác tương lai của Thuần Dương Cung, sau lưng của hắn chính là sư huynh sư đệ cùng với tiểu sư muội Thuần Dương Cung, hắn không thể chết, trọng yếu hơn chính là, ở bên trong Thuần Dương Cung còn có bốn người chưa đạt được câu trả lời chắc chắn của hắn...nói tóm lại, hắn không thể chết.
Cho nên Trần Khuynh Địch đã chạy trốn không có một chút do dự nào.
Thiên Ma Huyết Độn Đại Pháp, chiêu này chính là pháp quyết do một vị đại lão Thuần Dương Cung nào đó sáng lập ra, không có phẩm cấp, thuần túy dựa theo cường độ thiêu đốt khí huyết để quyết định tốc độ, thiêu đốt càng ác thì chạy càng nhanh hơn, lúc trước vào thời điểm Trần Khuynh Địch lấy được môn bí pháp này từ Tàng Kinh Điện, lập tức giống như nhặt được chí bảo.
Chiêu này nhất định chính là ông trời tác hợp cho mình! Hơn nữa chiêu này cũng không khó, nói tóm lại chính là thiêu đốt khí huyết.
Phải học!
Cho nên vào cái thời khắc nguy cơ này, Trần Khuynh Địch đã thi triển nó, cả người trực tiếp hóa thành một đạo huyết quang, tầm mắt ở trước mắt càng là trở nên hoàn toàn đỏ ngầu, phảng phất như ngay cả thời gian cũng đều trở nên chậm đi vậy, hắn thiêu đốt một hơi hơn nửa số khí huyết, bộc phát ra tốc độ cũng khá là kinh người.
Loại tốc độ này còn khiến cho bản thân sinh ra ảo giác, có lẽ cũng chính là tốc độ như A Sử Na Lam.
Trách không được người ta lại cao ngạo như vậy.
Có chiêu này, hệ số an toàn xác thực là tương đối cao!