"Vận mệnh tinh vân của ngươi đâu?"
"Không cần triệu hoán ra sao?"
"Nếu ta không tính sai mà nói, đây chắc chỉ là một bộ hóa thân đúng không?"
Đối mặt với nghi hoặc của Trần Khuynh Địch, Thiên Tôn Thái Bình lại lắc đầu ngoài dự liệu.
"Không phải."
Nói xong, Thiên Tôn Thái Bình lại mở tay phải ra, chỉ là như vậy, trên tay của hắn lại có tinh quang vô ngần đang lưu chuyển, thân hình nguyên bản thực chất hóa trong nháy mắt lại dường như phân tách, có tinh thần vô tận đang lấp lánh, nhưng một giây sau, những tinh thần này lại biến về dáng vẻ của Thiên Tôn Thái Bình.
"Tại hạ bây giờ đã là toàn lực ứng phó."
"Đây chính là vận mệnh tinh vân của tại hạ."
Đạo Môn Trương Thái Bình.
Giống như Thuần Dương chi thể, thể chất của Trương Thái Bình cũng vô cùng đặc biệt, chính là thể chất Ngộ Đạo khó có thể gặp, tuy rất khó tập trung tinh thần, nhưng cũng rất dễ dàng vào trạng thái ngộ đạo, ở dưới cơ sở này, Trương Thái Bình kỳ thực rất tương tự với Đạo tổ đọc lướt võ đạo ngày xưa.
Cái gì cũng đều biết một chút.
"Tại hạ nhìn ra được, Cung chủ Vạn Thọ Cung chắc là không phải đi trên con đường võ đạo chính thống, chỉ là rèn luyện thân thể đơn thuần, nhưng không dựa vào Mệnh Tinh, mà là tiếp dẫn tinh quang nhập thể, hướng vĩ lực về phía bản thân, rất tốt, lúc đầu tại hạ cũng muốn đi trên con đường như vậy, đáng tiếc là cuối cùng vẫn không thể thành công."
"Cuối cùng chỉ có thể biến thành dáng vẻ không ra đâu vào đâu này."
Thiên Tôn Thái Bình vừa làm ra động tác cầm nắm, vừa giãn thân thể ra, hoàn toàn khác biệt với vận mệnh tinh vân mà Trần Khuynh Địch từng thấy, vận mệnh tinh vân của Thiên Tôn Thái Bình bị bản thân hắn nén đến cực hạn, thân thể nhìn như bình thường, ở bên trong lại là ngưng tụ cả một tòa tinh vân.
"Thì ra là thế..."
"Thảo nào có thể miễn cưỡng chống chọi một quyền của ta."
"Bêu xấu rồi."
Ở bên trong hư không, Trần Khuynh Địch và Thiên Tôn Thái Bình mỉm cười nhìn nhau, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Thế là một giây sau.
Ầm ầm ầm!
Thiên Tôn Thái Bình và Trần Khuynh Địch ra quyền đụng vào nhau một lần nữa.
Trong hư không vô ngần.
Bóng hình của Thiên Tôn Thái Bình và Trần Khuynh Địch xuyên toa khắp nơi trong hư không, những nơi đi qua quyền kình khuếch tán ra, chấn động đại thiên, lần động tĩnh này nếu như là ở trong Trung Nguyên mà nói, sợ rằng đủ để lan đến các địa phương khác, bởi vậy có thể thấy được chí cường giả Kích Toái Mệnh Tinh không dễ dàng ra tay, là có nguyên do của mình.
Nhưng kết quả của lần giao đấu này lại làm cho Trần Khuynh Địch có vẻ hơi đau đầu.
Không phải là Trần Khuynh Địch khoa trương, từ sau khi mượn nhờ con đường khiếu huyệt đột phá thành chí cường giả, thực lực của hắn mỗi ngày đều đang không ngừng tiến bộ, sau khi đạt được con đường biến số còn sót lại của Thuần Dương Đạo Tôn từ trên người Cửu Dương, tốc độ tiến bộ của hắn cũng càng thêm doạ người, vốn cho rằng bản thân đã có thể so sánh với chí cường giả trong thiên hạ....
Kết quả không ngờ, chân trước hắn vừa bắt đầu đắc ý, chân sau đã bị Thiên Tôn Thái Bình làm cho cảnh tỉnh.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Từ lúc bắt đầu đánh cho tới bây giờ, Thiên Tôn Thái Bình không hề sử dụng bất kỳ một thủ đoạn nào, đơn thuần chính là so đấu công phu quyền cước và cường độ thể phách với Trần Khuynh Địch, đây vốn là điểm mạnh của Trần Khuynh Địch.
Kết quả thì sao?
Đánh cho tới bây giờ Trần Khuynh Địch vậy mà không thể chiếm được thế thượng phong!
"Hừ!" Trần Khuynh Địch hừ lạnh, sau đó một đạo kim quang hừng hực ở sau lưng mở ra như khổng tước xòe đuôi, ở bên trong kim quang có một cỗ tượng Phật kim thân to lớn chậm rãi hiện ra, tượng Phật lộ ra nụ cười từ bi, ngồi ngay ngắn ở trong hư không, không cầm bảo khí Phật Môn trong tay, mà là xách một kiện binh khí kỳ lạ, do vô số ống sắt tổ hợp mà thành...
"Xem chiêu!"
"Nam Mô Gatling Gun Phục Ma Quyền!"
Ầm ầm ầm!
Tượng Phật kim thân phóng thích ra ánh sáng vô lượng, rơi lên trên người của Trần Khuynh Địch, tựa như được gia tốc, tốc độ ra quyền của Trần Khuynh Địch liền cất cao mấy cấp độ trong nháy mắt, không quá mấy hơi thở, hư không mênh mông trước mặt của Thiên Tôn Thái Bình liền bị vô số quyền ảnh màu vàng bao trùm.
"Cung chủ Vạn Thọ Cung thật là tài giỏi."
"Tại hạ tu đạo nhiều năm, cũng coi như là hảo hữu với Vương Nhị Cẩu, cũng không tính là lạ lẫm với võ công Phật Môn."
"Nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp được võ công như thế này..."
Thiên Tôn Thái Bình tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nhưng hay tay lại không hoảng không loạn, vung tay áo một cái, trong mắt có bát quái vật tượng xen kẽ xoay tròn, Thiên Địa Thủy Hỏa Phong Lôi Sơn Trạch hiện ra theo thứ tự, sau đó tổ hợp thành một thể, ổn định hư không bốn phía, mặc cho vô số quyền ảnh của Trần Khuynh Địch đánh tới vẫn sừng sững bất động.
Ầm ầm ầm!
Hư không chấn động, quyền kình lan ra xa trăm vạn dặm, ở trong hư không có không biết bao nhiêu toái tinh hóa thành bột phấn.
Nhưng cho dù là như thế.
Thiên Tôn Thái Bình đối mặt với một kích này lại lộ ra thần sắc lạnh nhạt, trên mi tâm có bảo quang như ánh nến thắp sáng, bao phủ toàn thân cao thấp của Thiên Tôn Thái Bình, lại giống như là Phật Môn kim thân, lưu chuyển một cỗ khí tức bất dao bất động, bất hủ bất phôi.
"Đệch."
Nhìn đến đây Trần Khuynh Địch rốt cuộc cũng không nhịn nổi mà phát ra âm thanh trách mắng.
M* nó.
Tên gia hỏa này gian lận sao?
Trần Khuynh Địch thì cảm thấy không rõ ràng, mà Thiên Tôn Thái Bình cũng cảm thấy kinh ngạc ở trong lòng, đừng nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của hắn là rất bình thản, nhưng biểu hiện của Trần Khuynh Địch đã làm cho hắn cực kì rung động.
Phải biết rằng tu vi của Thiên Tôn Thái Bình bây giờ là gì?
Kích Toái Mệnh Tinh thượng phẩm, ròng rã dẫn trước Trần Khuynh Địch vẫn còn là Kích Toái Mệnh Tinh hạ phẩm hai tiểu cảnh giới.
Đổi thành một vị chí cường giả hạ phẩm khác, Thiên Tôn Thái Bình sớm đã triệt để áp chế đối phương, nhưng đánh với Trần Khuynh Địch cho tới bây giờ, cũng chỉ là cục diện chia năm năm.
Đương nhiên, Thiên Tôn Thái Bình còn có thủ đoạn chưa thi triển ra, nhưng Trần Khuynh Địch cũng đâu phải là ứng phó toàn lực?
Trọng yếu nhất chính là.
Ở trong chiến đấu Thiên Tôn Thái Bình có thể cảm thấy rõ ràng sự tiến bộ của Trần Khuynh Địch, tốc độ tăng tiến là rất mãnh liệt, thậm chí làm cho hắn hoài nghi nếu song phương thật sự tử đấu, sợ rằng Trần Khuynh Địch sẽ có thể đánh vào Kích Toái Mệnh Tinh trung phẩm, phải nói không hổ là tồn tại mà thiên đạo xem trọng a, quả thật là bất phàm.
"Một chiêu này của Cung chủ Vạn Thọ Cung là rất kinh người."
"Nếu không phải tại hạ còn có một chút thủ đoạn, chỉ sợ rằng sẽ khó đảm bảo tính mệnh."
"Đây chỉ là một chút thủ đoạn thôi hay sao?" Trần Khuynh Địch trợn trắng mắt.
Ngươi cứ lừa đi!
Một chút thủ đoạn? Theo ta thấy là đại thủ đoạn thì có?
Phải biết rằng Thiên Tôn Thái Bình đi trên con đường võ đạo chính thống, không đi con đường luyện thể, cũng không phải là con đường khiếu huyệt, nhưng chỉ là so đấu thể phách, Trần Khuynh Địch vậy mà lại không làm gì được đối phương, có thể thấy tạo nghệ của Thiên Tôn Thái Bình ở trên phương diện này chỉ sợ rằng cũng không phải là bình thường.