"Cung chủ quá khen." Thiên Tôn Thái Bình cười một tiếng, nói: "Đây là võ công do tại hạ tự sáng tạo, tên là Thái Bình yếu thuật, nếu cung chủ có hứng thú, bất kể là sinh tử của tại hạ như thế nào sau lần luận bàn này, đều có thể để lại cho cung chủ nhìn qua, môn võ công này được chia thành ba pháp thượng trung hạ, ba quyển thiên địa nhân, tại hạ vừa dùng đến chính là bí pháp Nhân quyển."
"Ồ?"
Thiên Tôn Thái Bình cũng không tàng tư, dù sao thì dựa theo ước định lúc trước, sau này Đạo Môn sẽ mở ra tất cả truyền thừa và điển tịch của tông môn, môn Thái Bình yếu thuật này đương nhiên cũng nằm ở trong đó, cho nên Thiên Tôn Thái Bình cũng giải thích rất dứt khoát.
"Chính là như thế." Chỉ thấy Thiên Tôn Thái Bình mở bàn tay ra, mà ở trong lòng bàn tay, một bộ đồ lục chầm chậm trải ra, trên đồ lục có bát quái vật tượng xoay chuyển, giống như là một cái cối xay.
"Ngày xưa Đạo tổ mở ra Tiên Thiên bát quái, tại hạ rất là ngưỡng mộ."
"Tiên Thiên bát quái lấy Thủy Phong Hỏa Thiên Lôi Sơn Trạch diễn hóa thành càn khôn vạn tượng, mà bát quái này của tại hạ, thì là cũng tương tự dùng tám loại vật tượng này cùng với nhân thể biến hóa, tại hạ gọi nó là hậu thiên bát quái, chính là bí pháp luyện thể Thái Bình yếu thuật, tu tới đỉnh phong là có thể như tiêu tai tị kiếp như tại hạ."
Trần Khuynh Địch: "..."
Chỉ giáo?
Ngươi dẹp đi!
Ai không biết Trần Khuynh Địch ta từ khi xuất đạo cho đến nay toàn đi trên con đường đơn giản, có quỷ mới biết bát quái vật tượng của ngươi vận chuyển như thế nào....
Ta làm sao có thể chỉ giáo?
Nghĩ đến đây, thần sắc của Trần Khuynh Địch lập tức nghiêm lại: "Thiên Tôn nói vậy là sai rồi, bản chưởng giáo xưa nay tôn trọng thực chiến, cái gọi là chỉ giáo bằng miệng không bằng động thủ thử một lần."
Lời còn chưa dứt, Trần Khuynh Địch liền đấm ra một quyền không có một chút do dự.
"Xem quyền!"
Quản võ công ngươi là gì, gánh vác được quả đấm của ta thì đó mới là võ công giỏi!
Hơi suy nghĩ, Bát Phúc thần công tự nhiên vận chuyển, đến cảnh giới như Trần Khuynh Địch, sự tăng phúc của Bát Phúc thần công đã có vẻ rất yếu đuối, nhưng có còn hơn không, quan trọng nhất vẫn là khí thế, quyền ý của Trần Khuynh Địch đánh ra theo từng quyền của hắn, bao phủ về phía Thiên Tôn Thái Bình. Mà so sánh với nó.
Thiên Tôn Thái Bình là kỳ tài ngút trời, hậu thiên bát quái có thể xưng bí pháp luyện thể cao cấp nhất thiên hạ, nhưng biết đạo lý trước, sau đó mới bắt đầu nghiên cứu sâu xa, không am hiểu chuyện chung quy là vẫn không am hiểu, loại chém giết cận chiến này, kỳ thực là người Phật Môn vẫn tinh thông hơn, thứ lợi hại chân chính của Đạo Môn cũng không phải là những thứ này.
Đây giống như là xạ thủ dù như thế nào cũng không thể đánh cận chiến với sát thủ.
Một khi Trần Khuynh Địch ứng phó toàn lực, cho dù Thiên Tôn Thái Bình vẫn có thể chống đỡ được, nhưng cuối cùng vẫn dần dần bị Trần Khuynh Địch áp chế.
Thiên Tôn Thái Bình lùi lại một bước, tay áo rung lên, hóa giải một chuỗi quyền kình của Trần Khuynh Địch, bảo quang trên mi tâm cũng tỏa sáng rực rỡ.
Quyền theo tiếng đến, chỉ thấy lúc này Trần Khuynh Địch gần như hoàn toàn hóa thành một viên tinh cầu rực rỡ, tinh quang vô tận không ngừng dâng lên từ trong cơ thể của hắn, mà bản thân hắn lại là trở thành một lỗ đen to lớn, bốn phía hư không đều sụp về phía Trần Khuynh Địch.
Ầm ầm ầm!
Một quyền khuynh thiên!
Không có quyền ảnh đầy trời, cũng không có dị tượng hiển hóa, chỉ có một nắm thiết quyền bay ngang qua bầu trời, chỗ quyền qua hư không sụp đổ, không gian sụp đổ, quyền ý càng là như thủy triều, rơi xuống trước mặt của Thiên Tôn Thái Bình, giống như nhấc lên sóng lớn ngập trời, muốn nhấn chìm Thiên Tôn Thái Bình vào trong đáy biển.
Đối mặt với một quyền này, Thiên Tôn Thái Bình không nói tiếng nào, chỉ giơ cao tay phải, nhẹ nhàng vuốt bảo quang trên mi tâm.
Trong sát na!
Hậu thiên bát quái diễn hóa thành bảo quang đột nhiên nở rộ, giống như ánh nến trước khi cháy hết, như hoa quỳnh sớm nở tối tàn bộc phát ra quang huy rực cháy nhất, sau đó Thiên Tôn Thái Bình không tránh không né, ở dưới sự gia trì của bảo quang, năm ngón tay nắm chắc thành quyền, sau đó đột nhiên đập ra về phía một quyền khuynh thiên của Trần Khuynh Địch!
Rầm! Lại là một trận chấn động hư không kịch liệt qua đi, Thiên Tôn Thái Bình và Trần Khuynh Địch lui lại gần vạn dặm, chỉ thấy bát quái quanh người của Thiên Tôn Thái Bình tiêu tán, bảo quang trên mi tâm tịch diệt, mà Trần Khuynh Địch thì kim thân ảm đạm, sắc mặt đỏ lên đồng thời còn thể ngừng thở hổn hển.
Không đợi Trần Khuynh Địch mở miệng.
Thiên Tôn Thái Bình liền thu liễm khí tức, chắp tay về phía Trần Khuynh Địch: "Cung chủ quả nhiên bất phàm, tại hạ dựa vào tu vi hơi cao hơn một bậc, lúc này mới đánh ngang tay với cung chủ, nếu như chúng ta ở vào cùng một cảnh giới, sợ rằng tại hạ sẽ không nhất định là đối thủ của cung chủ."
Trần Khuynh Địch: "..."
Như vậy thì còn có thể nói cái gì?
Đã nói đến mức này, cho dù Trần Khuynh Địch còn hơi không phục, cũng chỉ có thể chậc lưỡi nói: "Ngươi không cần nhiều lời, lần này coi như ta thua."
"Lần sau thắng lại một lần là được."
"Không có gì đáng lo."
Trần Khuynh Địch cũng không bị chứng ép buộc gì đó, tuy từ lúc xuất đạo cho đến nay gần như chưa bao giờ bị bại, nhưng không phải không thể tiếp thu được thất bại.
Càng huống chi....
"Ta cũng không thua thiệt."
Vừa rồi sau khi va chạm một quyền kia, trong lòng của Trần Khuynh Địch đã mơ hồ có chỗ lĩnh ngộ, cảm giác mở ra bốn vạn tám ngàn khiếu huyệt trên toàn thân, tấn cấp đến Kích Toái Mệnh Tinh trung phẩm đã gần trong gang tấc.
Đã như thế.
"Tiếp theo thì giao cho ngươi, ta sẽ tiến hành bế quan."
Trần Khuynh Địch vừa dứt lời.
Trong hư không tĩnh mịch, lại là một cỗ khí tức dần dần lan tràn ra, đồng thời lấy tốc độ nhanh chóng mà mắt thường có thể thấy tăng trưởng, rất nhanh đã tràn ra khắp hư không bốn phía.
"Được."
Sau khi nghe thấy câu trả lời, Trần Khuynh Địch gật đầu, sau đó liền chạy đến một bên khác trong hư không bắt đầu tĩnh tọa bế quan, mà Thiên Tôn Thái Bình cũng lộ ra một nụ cười tràn đầy ý chí chiến đấu.
"Rất tốt."
"Còn xin Thánh Thượng chỉ giáo."
Vào giờ phút này, ở trong hư không vô ngần.
"A Nhĩ Pháp, ngươi xác định là con đường này không sai sao?"
"Yên tâm!"
"A Nhĩ Pháp ta tung hoành trong hư không nhiều năm như vậy, sao có thể đi nhầm đường đây? Tin tưởng ta, con đường này tuyệt đối có thể đi đến đại thế giới Trung Thổ, nhưng ở trong đại thế giới Trung Thổ, giới tông phái còn đang mai phục một đại địch, cho nên chúng ta không thể đi cửa chính, đi thiên môn là thích hợp nhất."
"Thiên môn sẽ không có người mai phục sao?"
"Đương nhiên là không có!"
"Thật sao?"
"Nói nhảm! A Nhĩ Pháp ta sao có thể nhớ lầm? Con đường hư không này rất bí ẩn, sao có thể có người?"
"Nghe ta! Sẽ không thể sai được!"
Ở trong hư không vô ngần.
"Các ngươi xác định Ninh Thiên Cơ sẽ trở về từ nơi này?"
"Đại Tế Tửu đã nói rõ như thế."
"Có lẽ là không sai."
"Hẳn là vậy."