Phản Diện Siêu Cấp ( Dịch Full )

Chương 680 - Chương 426: Chỉ Là Mộng Cảnh!

Danh Sách Chương - Phản Diện Siêu Cấp (Dịch FULL) - viptruyenfull.com Chương 426: Chỉ là mộng cảnh!

 

 

 

Phù Đồ Tháp dần dần trở nên hư ảo, thay vào đó thì là vầng sáng do 24 tầng Thông Thiên Phù Đồ diễn hóa ra, liên tục xoay quanh Trần Tiêm Tiêm, rót phật lực tinh thuần vào trong cơ thể của Trần Tiêm Tiên, áp súc và dẫn dắt khí tức tử vong ra phía trước theo động tác ra quyền của nàng.

Bởi vậy sau khi Trần Tiêm Tiêm đấm ra một quyền này, ở trong mắt của Khương Hằng cũng chỉ còn lại nắm đấm kinh khủng này, phảng phất như là một quyền quyết định vận mệnh của hắn.

Chết!

"A a a! !! !‘’ Vào thời điểm khủng hoảng kịch liệt giữa sự sống và cái chết, cả người của Khương Hằng đều trở nên cuồng bạo, Ngũ Đức Thần Quang bắt đầu cháy rừng rực, tốc độ rơi xuống từ trên không cũng càng lúc càng nhanh, cuối cùng thậm chí là mất đi thân hình của Khương Hằng, hóa thành một khỏa thiên thạch ngũ sắc chân chính, muốn đập Trần Tiêm Tiêm cùng với Lạc Tương Tư thành thịt vụn.

Nhưng khiến cho Khương Hằng cảm thấy hoảng sợ là, lực trùng kích mà hắn tạo ra khi rơi xuống từ trong không trung, tăng thêm công kích toàn lực mà hắn phát động hết tất cả bí bảo, nhưng vẫn không thể làm thay đổi nắm đấm ở trong mắt của hắn một chút nào, nắm đấm này vẫn bá đạo vô song như cũ, ý cảnh kinh khủng trên quyền vẫn hiển lộ ra một sự thật rõ ràng.

Hắn sẽ chết ở dưới một quyền này!

"Vì sao? !"

"Điều đó là không có khả năng! Chuyện này là không có đạo lý! Uy lực một kích này của ta tuyệt đối không yếu, coi như là Võ Đạo Tông Sư ta cũng có thể nắm chắc chống đỡ được, làm sao mà ngay cả một quyền của hai võ giả Luyện Thần Phản Hư cũng đều không tiếp nổi?"

"Ta không tin! !!"

Hai mắt của Khương Hằng đỏ như máu, nhìn Phương Thiên Họa Kích dần dần uốn lượn ở phía dưới thiết quyền của Trần Tiêm Tiêm, gần như tan vỡ, bỗng nhiên cắn răng, tay cầm Phương Thiên Họa Kích cấp tốc buông lỏng, sau đó bỗng nhiên kết ấn.

"Chết thay!"

Oanh! Phương Thiên Họa Kích mất đi chống đỡ phát ra âm thanh nứt vỡ không chịu nổi gánh nặng, sau đó đứt gãy toàn bộ, nắm đấm của Trần Tiêm Tiêm xẹt qua một đường vòng cung ở trên không trung, lực lượng tử vong kinh khủng trào ra, trong chớp mắt liền nuốt hết thân ảnh của Khương Hằng, cỗ huyết khí dương cương nóng rực ngập trời kia sau khi bị lực lượng tử vong ập vào cũng giống như là bị tưới một chậu nước lạnh, chỉ trong chốc lát liền triệt để bị dập tắt, hóa thành từng đốm lửa nhỏ tiêu tán ở trong không trung.

Ầm! Xuân Thu Chiến Xa được chế tạo từ vàng ròng rơi xuống đất, phát ra tiếng nổ mạnh nặng nề.

---

Trần Khuynh Địch đang mơ một giấc mộng rất thoải mái.

Hắn chính là nhân vật chính ở trong mơ, ba tuổi gặp được lão gia gia ở trong nhẫn không gian, năm tuổi rơi xuống vách núi nhặt được võ công của cường giả đệ nhất thiên hạ năm đó, 8 tuổi ngoài ý muốn chiếm được thần khí đệ nhất thiên ngoại, 12 tuổi chính thức đi lên con đường vô địch thiên hạ, hắn vốn là sẽ cứ như vậy sống một cuộc sống hạnh phúc.

Nhưng sau đó hắn lại gặp phải Đại Ma Vương Trần Tiêm Tiêm trong truyền thuyết.

Vị Đại Ma Vương đáng sợ kia định ra ước hẹn 5 năm với hắn, trong vòng 5 năm sẽ lấy tính mạng của hắn! Bản thân hắn liều mạng cố gắng, 5 năm sau thật vất vả mới nâng cao công lực thêm một bước, dự định quyết một trận tử chiến với Đại Ma Vương Trần Tiêm Tiêm, trước khi đi ăn một bữa cơm do Tương Tư sư muội tự mình làm, kết quả là đã xém chết trước khi lập được công danh, ngay sau đó là một trận chiến khoáng thế cùng với Trần Tiêm Tiêm.

Cuối cùng bản thân hắn sử dụng một chiêu thần chưởng đáng sợ thiên tuyệt địa diệt, cái thế vô địch, Bồ Tát cũng phải lắc đầu, Phật Tổ cũng phải cúi đầu, mắt thấy là đã sắp đánh bại Trần Tiêm Tiêm, thành công sống qua ước hẹn 5 năm, sau đó tiếp tục trải qua cuộc sống vui vẻ ở dị thế giới, thiên địa đột nhiên băng liệt.

Hắn tỉnh lại.

"KHÔNG! !! !!"

Bỗng nhiên ngồi dậy từ dưới đất, mờ mịt nhìn gian phòng trống trải, sau nửa ngày hắn mới phản ứng lại, phát ra một tiếng kêu thê thảm đến cực điểm.

Vì sao! Ngay cả nằm mơ cũng không cho ta khoái hoạt một chút!

Đúng lúc này, cửa chính gian phòng mở ra từ từ, một bóng người đi đến, sau khi nhìn thấy Trần Khuynh Địch liền khẽ cười nói: "Ồ! Sư huynh tỉnh rồi à?"

"Ách." Thần sắc của Trần Khuynh Địch trở nên cứng đờ: "Thật xin lỗi a Lạc sư muội, ta...ủa? !"

Trần Khuynh Địch trừng hai mắt, nhìn thân ảnh chậm rãi đi vào từ cửa phòng, có khuôn mặt tương tự với mình, mặc một thân quần áo đệ tử Thuần Dương Cung, còn có khí tức Phật Công như ẩn như hiện kia, là Trần Tiêm Tiêm không thể nghi ngờ.

Trần Khuynh Địch: "%^$#&!"

Ôi, ta quá ngây thơ rồi!

"Sư huynh?"

Trần Tiêm Tiêm mang theo nghi ngờ nhìn Trần Khuynh Địch hai mắt trống rỗng, sau khi đánh bại Khương Hằng, nàng và Lạc Tương Tư liền thu thập chiến lợi phẩm của riêng mình, sau đó dựa theo ước định, tháng tiếp theo là do nàng thay thế Lạc Tương Tư ở bên cạnh sư huynh, cho nên nàng liền trực tiếp chạy đến Thành Thượng Kinh.

Về phần Lạc Tương Tư, thì nói là bản thân có một số việc muốn điều tra, sau đó liền rời đi. Nàng vốn định tới đột nhiên tập kích, mang đến cho ca ca một niềm vui nhỏ, nhưng bây giờ xem ra, giống như là có một chút quá mức?

"Đây chính là cái gọi là mộng ở trong mộng sao?" Hít vào một hơi thật sâu, Trần Khuynh Địch đã tỉnh hồn lại lộ ra một nụ cười xán lạn, nói: "Thật sự là ngây thơ! Bằng vào tâm chí bây giờ của ta, sẽ không thể bị loại mộng cảnh này làm cho dao động!"

Trần Tiêm Tiêm: "? ??"

"Chuyện này là giả a! Chỉ là mộng cảnh mà thôi!" Trần Khuynh Địch thấp giọng lẩm bẩm nói, phảng phất như là đang động viên bản thân vậy, chợt trực tiếp đứng lên, nói: "Không sai, đây chỉ là giả, là mộng cảnh do ta tạo ra!"

"Ấy? Sư huynh đang nói cái gì vậy?"

"Giấc mơ của ta là do ta làm chủ! Cho nên ta muốn làm gì thì có thể làm cái đó!" Trần Khuynh Địch bước tới một bước, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt của Trần Tiêm Tiêm.

Động tác này của Trần Khuynh Địch khiến cho Trần Tiêm Tiêm vô thức lùi lại một bước, cứ như vậy bị ép vào góc tường, sau đó Trần Khuynh Địch chính là đưa hai tay ra, trùng trùng điệp điệp đập vào hai bên góc tường, nhốt Trần Tiêm Tiêm ở trong vòng tay.

"Sao nào? Cảm thấy rất tuyệt vọng phải không?"

Trần Tiêm Tiêm kinh ngạc nhìn Trần Khuynh Địch thần chí mơ hồ, hai mắt đỏ như máu, chỉ cảm thấy cả người trở nên nóng ran.

Sư huynh...không đúng, ca ca đây là đang phát tình sao? ! Ta vừa mới đi đến liền gặp loại chuyện tốt này, không đúng, loại phiền toái này? Chuyện này thật sự là...trời cũng giúp ta!

Ý niệm tới đây, hai gò má của Trần Tiêm Tiêm liền dâng lên một vòng hồng nhuận phơn phớt, nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu, dùng ánh mắt long lanh như nước nhìn Trần Khuynh Địch, ngón trỏ nhẹ nhàng điểm ở trên đôi môi đỏ mọng, nhỏ giọng thì thầm nói: "Sư huynh, huynh muốn làm cái gì?"

Nhìn Trần Tiêm Tiêm dạng này, toàn thân của Trần Khuynh Địch trái lại là run một cái, vô thức liền muốn kéo dài khoảng cách cùng với Trần Tiêm Tiêm, nhìn thấy một màn này, Trần Tiêm Tiêm trái lại còn tiến lên một bước, thân thể mảnh khảnh cơ hồ là muốn triệt để kề sát với Trần Khuynh Địch, càng là nhón chân lên, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp phiếm hồng áp tới gần Trần Khuynh Địch.

 

 

Bình Luận (0)
Comment