"Quả, quả nhiên là mộng cảnh, giả, tất cả đều là giả..."
"Ừm, đây đều là giả a, cho nên sư huynh, không, ca ca, ngươi muốn làm cái gì cũng đều không..."
"Hự!" Trần Khuynh Địch trợn tròn mắt, không đợi Trần Tiêm Tiêm nói xong, cả người liền ngã vật ra.
Trần Tiêm Tiêm: "? ??"
Không đúng! Tình huống không phải là phát triển như thế này a! Tiếp theo không phải là thời điểm vui vẻ hay sao, vì sao ca ca lại ngã vật ra như vậy?
Để đề phòng vạn nhất Trần Tiêm Tiêm còn đặc biệt đi đến bên cạnh Trần Khuynh Địch, nhẹ nhàng đẩy một cái, cuối cùng cũng xác nhận được: Trần Khuynh Địch quả thực là đã ngất đi.
Vốn dĩ dựa theo lẽ thường, lấy tu vi của Trần Khuynh Địch là không thể nào ngất đi mới đúng, nhưng không còn cách nào, hắn đầu tiên là nhận phải đả kích bữa ăn tối qua, lại kinh lịch một giấc mộng không thể thỏa mãn, cuối cùng sau khi bừng tỉnh, vào thời điểm ngơ ngơ ngác ngác lại nhìn thấy một "niềm vui lớn" như Trần Tiêm Tiêm. Nói ngắn gọn, chính là đầu óc của hắn không có cách nào xử lý nhiều tin tức như vậy, cho nên đã lựa chọn hình thức tự động tắt máy. Cho nên hắn cứ như vậy ngã vật ra.
"Khục!" Trần Tiêm Tiêm cảm thấy không vui, cơ hội tốt khó có được, cứ như vậy vuột mất!
"Được rồi, ta vẫn còn rất nhiều cơ hội, không sao cả, không sao cả, dù sao thì tháng sau mới tới lượt Dương Xuân, chỉ cần ta thừa dịp bắt ca ca ở trong khoảng thời gian này là được rồi!"
"Hắc hắc hắc." Nhìn Trần Khuynh Địch đã té xỉu, Trần Tiêm Tiêm nhìn chung quanh một chút, sau đó liền khiêng Trần Khuynh Địch lên trên giường, ngay sau đó bản thân nàng cũng bò lên giường, cứ như vậy rúc vào trong ngực của Trần Khuynh Địch.
"Hít hà." Hít vào một hơi, Trần Tiêm Tiêm đột nhiên nhướng mày.
Có mùi của nữ nhân!
Ở trên người của ca ca tại sao lại có mùi của nữ nhân! Hơn nữa mùi vị kia còn đặc biệt dễ ngửi, rất quen thuộc, tựa như là, đúng rồi...
"Là Tương Tư tỷ? !" Bỗng nhiên đứng dậy, Trần Tiêm Tiêm lộ ra thần sắc kinh ngạc, bất quá rất nhanh nàng liền bình tĩnh trở lại: "Không, không, không, sư huynh ở bên cạnh Tương Tư tỷ lâu như vậy, trên người nhiễm một chút mùi của Tương Tư tỷ, cũng là một chuyện rất bình thường. Đúng thế, Tương Tư tỷ dù sao thì cũng đã có bạn trai rồi a!"
Lắc đầu, Trần Tiêm Tiêm thầm mắng bản thân suy nghĩ nhiều, chợt lại nép vào trong ngực của Trần Khuynh Địch, lộ ra vẻ mặt hạnh phúc nhắm mắt lại.
---
Mình tên là Trần Khuynh Địch.
Tối hôm qua mình và thanh mai trúc mã, không đúng, là Lạc sư muội đồng môn ăn chung một bữa ăn dở tệ khó quên, lại bởi vì quá mỏi mệt đã ngủ mê man, trong lúc ngơ ngơ ngác ngác, ký ức mơ hồ không rõ, chỉ nhớ rõ bản thân gặp ác mộng, Lạc Tương Tư vốn dĩ đi theo bên cạnh mình, không biết vì sao lại đột nhiên biến thành Trần Tiêm Tiêm, ngay vào thời điểm mình cảm thấy sắp xong đời, bỗng nhiên lại được đánh thức.
"Ha ha, chỉ là một giấc mộng mà thôi." Trần Khuynh Địch nhẹ nhàng thở ra từ trong thâm tâm, còn tốt còn tốt, trong lúc thả lỏng, Trần Khuynh Địch định nâng cơ thể ngồi dậy, nhưng tay phải vốn nên chạm vào cạnh giường, lại chạm vào một nơi rất mềm mại.
Ủa? Trần Khuynh Địch cúi đầu nhìn về phía tay phải của mình.
"Ách..." Đập vào mắt, là mảng lớn da thịt trắng trẻo, còn có một gương mặt có bảy phần tương tự với bản thân, ở phía trên còn mang theo nét ửng đỏ đặc thù của thiếu nữ, theo năm ngón tay phải của Trần Khuynh Địch, nhẹ nhàng phát ra tiếng ngáy khe khẽ. Trần Khuynh Địch nâng tay phải lên, hết sức nghiêm túc nhìn cái bàn tay tà ác này, sau đó chuyển tay tát mình một cái.
Đau quá, đây không phải là giấc mơ.
Trần Khuynh Địch: "..."
Chết ta rồi!
---
Ta tên là Trần Khuynh Địch.
Hiện tại địch nhân mà số mệnh an bài cho ta, chính là nhân vật chính muốn tiêu diệt ta vào 5 năm sau, chính là kẻ đang ngủ ở trên người của ta. Ông trời ơi! Ta thực sự không biết là đã xảy ra chuyện gì! Ở trong ấn tượng của ta, tối qua hẳn là sau khi ăn cơm là sẽ đi ngủ mới đúng, nhưng có trời mới biết vì sao sau khi tỉnh giấc Trần Tiêm Tiêm lại xuất hiện ở bên cạnh, hơn nữa còn giống như là đã ngủ cùng với ta một đêm, lại nói Lạc sư muội đã đi đâu rồi?
Nếu như đây là một cơn ác mộng mà nói, xin hãy để cho ta tỉnh lại nhanh một chút!
"Ồ...sư huynh?" Ung dung mở hai mắt ra, Trần Tiêm Tiêm vừa vuốt mắt vừa nhẹ nhàng nói.
Toàn thân của Trần Khuynh Địch trở nên cứng ngắc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ở phía sau, dốc hết toàn lực để cho bản thân không lộ ra thần sắc dao động, cứ như vậy yên lặng nhìn Trần Tiêm Tiêm.
"Tỉnh rồi sao?"
"Ách!" Sau khi nghe thấy giọng nói của Trần Khuynh Địch, toàn thân của Trần Tiêm Tiêm cơ hồ là vô thức chấn động.
Ca ca thế mà đã tỉnh lại? ! Hỏng bét rồi! Vốn chỉ dự định nằm một chút, sau đó sẽ rời đi trước khi ca ca tỉnh lại, kết quả bởi vì thân thể của ca ca quá ấm, mới nằm một chút liền ngủ!
Nhìn biểu lộ của ca ca...thật là khủng khiếp! Khuôn mặt tái xanh, là đang tức giận sao?
Trần Tiêm Tiêm nuốt một ngụm nước bọt, ngoan ngoãn ngồi dậy, cúi cái đầu nhỏ, lộ ra dáng vẻ đáng thương, nói: " Thật xin lỗi sư huynh, ta sai rồi."
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Ngươi sai? Người sai là ta mới đúng chứ chị đại!
Trần Khuynh Địch bị dọa đến mức sắc mặt trở nên tái xanh, sau khi hít vào một hơi thật sâu, mới chậm rãi nói ra: "Không, muội không sai, muội không có lỗi gì cả!"
Ca ca thậm chí ngay cả nhận sai cũng không cho mình nhận sai, xem ra là đã thật sự tức giận a! Hơn nữa sắc mặt của ca ca lại càng ngày càng khó coi, không được, cứ tiếp tục như vậy ấn tượng của mình ở trong lòng của ca ca nhất định sẽ giảm mạnh, cứ như vậy sẽ bị nha đầu thối Dương Xuân còn có Phượng Tiên sư tỷ chiếm ưu thế!
"Ta thực sự sai rồi! Ta không phải là cố ý!"
Trần Khuynh Địch: "..."
Đây là quyết tâm muốn lấy mạng của ta a! Tiếp tục như vậy không chỉ là danh hào Sát Nhân Cuồng Ma, mà cái danh hào Sắc Ma Cuồng Dâm cũng sẽ triệt để vang vọng trong giang hồ!
Thanh danh của ta sẽ trở nên thối hoắc!
Thần sắc của Trần Khuynh Địch liên tục biến hóa, cuối cùng cũng lộ ra mấy phần tàn nhẫn: ta bây giờ, cũng không phải là thiếu niên chỉ biết nịnh nọt nhân vật chính như trước đây! Ta hiện tại đã là Võ Đạo Tông Sư, chiến lực nắm giữ càng là thiên hạ ít có, hiện tại ta vì cái gì còn phải sợ nhân vật chính.
Không sai! Ta không sợ ngươi, Trần Tiêm Tiêm!
"Đúng, đúng rồi sư huynh! Ta tới đây là để thay thế Tương Tư tỷ a."
"Ấy? Thay thế?" Trần Khuynh Địch thật vất vả mới lấy được can đảm cảm thấy kinh ngạc, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Trần Tiêm Tiêm.
Mà Trần Tiêm Tiêm thì giống như là con nít đang khoe khoang đồ chơi mới lấy được, hưng phấn mà nói ra: "Kỳ thật là như thế này, trước đó ta tham gia thi cử nhân tại Bất Phá Thiên Quan, vừa vặn gặp một kẻ bệnh thần kinh."
"Ồ?"
"Về sau nghe Tương Tư tỷ nói, người này trước đó đã từng khiêu khích sư huynh, tựa như là có tu vi Hợp Đạo Tôn Giả, nghe nói là còn là một vị Hầu Gia, ở trên người có đủ loại thần binh, còn có nửa kiện Đạo Binh, ngay cả Ngũ Đức Thần Quang cũng đều có thể lấy ra, nếu như không có Tương Tư tỷ mà nói thì ta còn không nhất định có thể đánh bại đối phương."