"Bởi vì người Trần gia kia quấy nhiễu, bảo ngọc mất tích, Tần gia cùng với ta về sau đều một mực truy tìm bảo ngọc, qua hơn mười năm, mới có thể tra ra được tới trên người của Trần gia, ta dám đánh cược, Trần Khuynh Địch sở dĩ có thành tựu như thế này, khối bảo ngọc này khẳng định sẽ chiếm một phần công lao không nhỏ!
"Nguyên lai là như vậy..."
Cẩn thận từng li từng tí đặt bảo ngọc Phượng Hoàng lên bàn, thần sắc ở trên mặt của Thái Tử càng trở nên kích động.
"Bất quá cũng không cần phải vội." Hít vào một hơi thật sâu, Thái Tử rốt cục cũng khôi phục lại sự tỉnh táo.
"Tạm thời còn chưa cần đến khối bảo ngọc Phượng Hoàng này, Phượng Hoàng Chi Huyết ở trong đó là dùng để chữa trị ám thương cho bản cung, chờ đến khi bản cung tạo phản thành công, sau khi đăng cơ xưng đế, lấy khí vận nhân đạo tăng thêm khối bảo ngọc Phượng Hoàng này, liền có thể nhất cử xông phá hàng rào Hỏa Luyện Kim Đan, thậm chí là nâng cao thêm một bước!"
"Tới lúc đó, ta cũng có thể trấn áp thiên hạ giống như là thiên hạ!" Nói xong lời cuối cùng, trên mặt của Thái Tử cũng không khỏi lộ ra mấy phần hướng tới.
"Điện hạ!" Nhắc đến tạo phản, sắc mặt của Lưu Cẩn lập tức có một chút biến hóa, hắn thật sự không hy vọng là Thái Tử lại tiếp tục tìm đường chết, cho dù ở phía sau chuyện này kỳ thật là có sự dung túng của Thánh Thượng: "Sự tình tạo phản, còn cần phải bàn bạc kỹ hơn, bây giờ Thái Tử đã có bảo ngọc, dùng Phượng Hoàng Chi Huyết tẩy lễ nhục thân, thọ nguyên liền có thể tăng lên mấy trăm năm, cần gì phải nóng lòng nhất thời?"
"Mấy trăm năm?" Nói đến đây, Thái Tử lập tức lộ ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt, nói: "Lưu Cẩn a, ngươi có biết cảnh giới ở phía trên Hỏa Luyện Kim Đan là gì hay không?"
"Võ giả ở phía trên cảnh giới Hỏa Luyện Kim Đan đã đánh nát mệnh tinh, nắm chắc vận mệnh, cái gọi là lòng người cao hơn bầu trời, chính là nói bọn họ, bọn họ là cường giả đỉnh cao chân chính, mà võ giả ở cái cảnh giới này, ngươi có biết là bọn họ sẽ sống được bao lâu hay không?"
"Ách…" Lưu Cẩn lúng túng ngậm miệng lại.
Mà ở phía đối diện, Thái Tử thì là khổ sở mở miệng nói: "2000 năm, con m* nó chính là có thể sống trong 2000 năm a!"
"Võ Đạo Tông Sư cũng bất quá cũng chỉ có 300 năm tuổi thọ, Hỏa Luyện Kim Đan có 800 năm tuổi thọ, mà bản cung thân làm Thái Tử một nước, dùng vô số đan dược đẻ kéo dài tính mạng, bất quá cũng chỉ có thể tương đương với võ giả cảnh giới Hỏa Luyện Kim Đan, mà phụ hoàng lại có trọn vẹn 2000 năm tuổi thọ! Còn không tính đến những Thần Đan loạn thất bát tao có thể kéo dài mạng sống kia."
"Lão tử làm Thái Tử hơn ba trăm năm! Cho dù là đã phục dụng vô số đan dược Duyên Thọ, tuổi thọ còn dư lại cũng chỉ có bất quá hơn một trăm năm! Coi như dùng huyết mạch Phượng Hoàng, không có cách nào đột phá bất quá cũng chỉ có thêm 500 – 600 năm tuổi thọ, mà cái số này, ngay cả một nửa số tuổi của phụ hoàng cũng không đạt đến!"
"Như vậy thì ai mà chịu nổi a!"
Mỗi lần nhắc đến chuyện tuổi thọ này, Thái Tử đều sẽ điên cuồng mà rống to giống như vậy.
Hắn chỉ hận bản thân là không được sinh ra vào 1000 - 2000 năm sau.
"Cho nên ta không thể chờ được! Không thể đợi thêm nữa! Ta muốn đăng cơ! Phụ hoàng đã bồi dưỡng ta từ nhỏ, nói ta sẽ trở thành Hoàng Đế Đại Càn đời tiếp theo, nhưng mà gặp quỷ! Bồi dưỡng một lần chính là hơn 300 năm! Ta đã chịu đủ rồi! Ta muốn tạo phản! Chỉ cần ta còn chưa chết, ta nhất định sẽ phải tạo phản!"
Sinh mệnh không ngừng! Tạo phản không dứt!
Đối mặt với sự gầm thét của Thái Tử, Lưu Cẩn sau khi trầm mặt trong chốc lát, cũng chỉ đành hơi hơi khom người, biểu đạt là bản thân thuận theo.
"Phù..." Sau khi kầm bầm lầu bầu một lúc lâu, Thái Tử mới xem như là bình tĩnh trở lại.
"Lưu Cẩn, bản cung rất tín nhiệm ngươi, vào thời điểm bản cung tạo phản trăm năm trước, ngươi cũng đều kiên định đứng ở bên cạnh bản cung, ngươi phụng dưỡng bản cung cũng đã rất lâu rồi a?"
"Nô tài là thư đồng của Thái Tử, phụng dưỡng Thái Tử từ bé đến lớn, bây giờ cũng đã được hơn ba trăm năm."
"Đúng vậy a, lúc trước bản cung lấy được một viên Duyên Thọ Đan, về sau cũng đã cho ngươi, bằng không thì ngươi cũng đã sớm xuống đất."
"Nô tài tuyệt không dám quên ân đức của Thái Tử."
"Vậy là tốt rồi." Thái Tử xoay người, không nhìn Lưu Cẩn mà nói: "Bản cung tin tưởng ngươi."
Ở bên trong Vị Ương Cung.
Thánh Thượng Đại Càn nhắm nghiền hai mắt, bất động thân hình ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ, thân hình không tính khôi ngô là ở bên trong cung điện, lại phảng phất như là trung tâm của tam giới lục đạo, một đầu Thần Long màu vàng như ẩn như hiện, xoay quanh quanh thân thể của hắn, thỉnh thoảng phát ra tiếng long ngâm.
Xem như hạch tâm hoàng cung Thành Thượng Kinh, vào mỗi một lần tảo triều, long khí ở bên trong Vị Ương Cung là nồng hậu nhất, thậm chí là còn ngưng tụ ra long hình chân chính, cỗ long khí này là do ý niệm của văn võ bá quan đương triều thậm chí là vô số con dân Đại Càn ở Trung Nguyên ngưng tụ mà thành, lấy nhân đạo thay mặt thiên đạo, có diệu dụng vô cùng.
Ở những nơi long khí đến vạn pháp đều biến mất, coi như là võ giả Hỏa Luyện Kim Đan ở bên trong Vị Ương Cung, cũng sẽ bị long khí áp chế thành một kẻ phàm nhân, bất quá cũng chính là vì như thế, các Hoàng Đế ở trên con đường tu hành đều không phải là rất thông thuận, Võ Đạo Tông Sư chính là cực hạn, chỉ có cực ít Hoàng Đế có thể thành tựu Hỏa Luyện Kim Đan.
Mà Thánh Thượng Đại Càn thì lại là ngoại lệ duy nhất ở trong đó.
Khác biệt cùng với sự tưởng tượng ở ngoại giới, Thánh Thượng Đại Càn đã đăng cơ 300 năm, bề ngoài bây giờ bất quá cũng chỉ khoảng chừng ba mươi tuổi, vẫn là ở trong tuổi tráng niên, hắn ta mặc long bào màu vàng, để lộ đôi tay với làn da tinh tế, ẩn ẩn tản ra linh quang óng ánh trong suốt, mái tóc đen dày bị chuỗi ngọc trên mũ miện buộc lên.
Đôi mắt chậm rãi mở ra, ánh vàng trong con ngươi nhấp nháy, phảng phất như xuyên qua Vị Ương Cung, xuyên qua hoàng cung, nhìn xuống Thành Thượng Kinh từ trên không trung, thậm chí là toàn bộ Trung Thổ, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng gõ vào tay ghế long ỷ, mỗi một lần đều khiến cho mặt đất rung chuyển, mọi cử động đều vô cùng uy nghiêm và không có cách nào đoán trước.
Khác biệt cùng với thời điểm phê duyệt tấu chương ở Ngự Thư Phòng, Thánh Thượng Đại Càn lúc này đang dùng long khí để dò xét Trung Thổ, xem kỹ quốc vận Đại Càn bây giờ, mỗi một tiếng nói và cử động đều kết hợp lại cùng với nhân đạo, cứ như vậy trọn vẹn qua nửa canh giờ, hắn mới dần dần thối lui ra khỏi loại trạng thái giống như là thần linh kia.
"Nguyên Nhất."
Giọng nói ôn hoà chậm rãi vang lên, sau đó ở ngoài cửa liền truyền đến một loạt tiếng bước chân, đại tổng quản Ti Lễ Giám Phùng Nguyên Nhất bước đi với nhịp độ đều đặn, chậm rãi đi vào bên trong Vị Ương Cung, hướng về phía Thánh Thượng Đại Càn quỳ lạy nói: "Nô tài ra mắt Thánh Thượng, Thánh Thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế."