Sau khi khẽ nhếch mép một cái, Thánh Thượng Đại Càn liền mở miệng nói: "Đứng lên đi, đã nói rất nhiều lần rồi, không cần phải làm như thế."
"Vị Ương Cung chính là trọng địa nhân đạo, không thể bỏ qua cấp bậc lễ nghĩa."
"Được rồi." Thấy Phùng Nguyên Nhất vẫn kiên trì như cũ, Thánh Thượng Đại Càn cũng không khăng khăng nữa, mà tiếp tục nói: "Sự tình có quan hệ đến Cẩm Y Vệ, ở bên Thái Tử có động tĩnh gì hay không?"
"Không có." Phùng Nguyên Nhất thở dài nói: "Mặc dù Thánh Thượng đã giao sự tình Cẩm Y Vệ cho Thái Tử xử lý, nhưng gần đây Thái Tử dường như cũng không tập trung đối với chuyện này, cho nên Cẩm Y Vệ bây giờ vẫn chỉ là một bộ khung, còn chưa có tin tức về nhân lực cấp cao, mà ở bên Lục Phiến Môn cũng không tiện điều chuyển."
"Dù sao thì nếu vì thành lập Cẩm Y Vệ, khiến cho Lục Phiến Môn bị tàn phế mà nói, liền biến thành được không bù mất."
"Vậy sao?" Thánh Thượng Đại Càn tự nhủ, trong giọng nói mang theo sự thất vọng không che giấu được: "Trẫm cho hắn thời gian lâu như vậy, hắn vẫn còn chưa nhìn ra được tính đặc thù của cái tổ chức Cẩm Y Vệ này hay sao, Nguyên Nhất, ngươi có cảm thấy sự giáo dục của trẫm xảy ra vấn đề hay không? Là nguyên nhân do trẫm bận bịu tu luyện cùng với chính sự, không có thời gian quản lí hắn hay sao?"
"Ách..." Phùng Nguyên Nhất cúi đầu, không dám trả lời.
Nói đùa, mặc dù Thánh Thượng Đại Càn bày ra bộ dáng hỏi thăm, nhưng Phùng Nguyên Nhất lại rất rõ ràng, Thánh Thượng Đại Càn tuyệt đối là không phải đang hỏi thăm hắn! Vào thời điểm câu hỏi này ra khỏi miệng, trong lòng của Thánh Thượng Đại Càn đã có đáp án, bản thân hắn nếu như tự tiện trả lời mà nói, vậy thì chính là tội danh can thiệp nội bộ hoàng gia, đây cũng không phải là chuyện giỡn chơi!
Làm đại tổng quản Ti Lễ Giám lâu như vậy, một chút điểm EQ chính trị như vậy thì Phùng Nguyên Nhất vẫn phải có.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Thánh Thượng Đại Càn liền nhảy qua cái đề tài này, tiếp tục nói: "Thôi được rồi, vậy thì Thái Tử tạo phản sao rồi? Gần đây ta thấy hắn lại liên hệ với người Hổ Bí Quân, tử sĩ được bồi dưỡng bí mật cũng đã bắt đầu được điều vào Thượng Kinh, còn bắt đầu cấu kết với Tần gia..."
Nói đến đây, ở trên mặt của Thánh Thượng Đại Càn cuối cùng cũng đã lộ ra một chút vẻ vui mừng.
"Ít nhiều cũng đã có một chút tiến bộ, đã biết cấu kết với thế gia, bất quá vẫn còn quá non, nếu đã muốn cấu kết, vì sao lại không cấu kết với ba mạch đạo, phật, ma đây, nhưng tóm lại là vẫn mạnh hơn so với kẻ đần xông vào hoàng cung vào 100 năm trước, hừ, trẫm đã phải đuổi hắn ra khỏi hoàng cung."
Khác biệt cùng với những đệ tử thế gia tông phái khác, Thái Tử có thân phận đặc thù, trên cơ bản là không cho phép rời khỏi Thành Thượng Kinh, mà ở trong Thành Thượng Kinh, người người đều kiêng kị thân phận của Thái Tử, hơn nữa Thánh Thượng Đại Càn lại trấn áp thiên hạ, hậu cung cũng không có nhiều, ở trong thâm cung cũng không hề âm u.
Cho nên đừng nhìn thấy Thái Tử đã làm Thái Tử được hơn ba trăm năm, mặc dù cũng có tâm cơ lòng dạ, nhưng cũng không được tính là mạnh, mà bản thân Thánh Thượng Đại Càn lại là phái thực lực tiêu chuẩn, có rất ít chỗ để dạy bảo, cho nên Thái Tử kỳ thật là chất phác ra ngoài ý định, mà đối với điểm này, Thánh Thượng Đại Càn vừa cảm thấy hài lòng, vừa cảm thấy rất không hài lòng.
"Truyền chỉ a." Bờ môi của Thánh Thượng Đại Càn khẽ nhúc nhích, không còn xoắn xuýt về sự tình Thái Tử, phát ra thanh âm vang dội nói: "Cẩm Y Vệ mới được xây dựng, không thể để trống vị trí vị trí Tổng Chỉ Huy, vì vậy Thái Tử sẽ phụ trách tuyển chọn trẻ tuổi tuấn kiệt trong Trung Nguyên, sau khi tuyển chọn một tháng ở Thành Thượng Kinh, người đứng đầu sẽ chính là tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ."
"Tông phái, thế gia, hàn môn, võ tướng, quan văn, không hạn chế thân phận!"
"Kẻ thắng làm vua!"
Mỗi chữ mỗi câu của Thánh Thượng Đại Càn đều khiến cho nhân đạo biến hóa, hóa thành một chùm sáng mà mắt trần có thể thấy xé rách vạn dặm mây trắng trên không Thành Thượng Kinh, thanh lọc trời xanh.
Thánh Thượng Đại Càn thì nói, Phùng Nguyên Nhất thì phụ trách viết thay, chỉ chốc lát sau, một phần thánh chỉ màu vàng kim liền được viết xong.
"Đi xuống đi."
Phùng Nguyên Nhất dùng hai tay nâng thánh chỉ, chậm rãi lui ra ngoài, chỉ còn lại một mình Thánh Thượng Đại Càn ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ biểu tượng cho cửu ngũ chí tôn, thấp giọng thì thào: "Còn có hai chuyện..."
Ở Tiểu Lôi Âm Tự tại Tu Di Sơn.
Ầm ầm! Một đạo phật quang trắng tinh bay lên như diều gặp gió, vọt tới tận trời cao, hóa thành một cỗ pháp tướng Quan Âm ngàn tay ngàn mắt chiếu rọi hơn phân nửa Tu Di Sơn, ở dưới người Quan Âm là một đóa bạch liên nở rộ, tràn đầy khí thế thánh khiết, mà ở phía dưới pháp tướng Quan Âm, Huyền Lưu Ly đang chắp tay trước ngực, lộ ra biểu tình đạm nhiên.
"A Di Đà Phật!"
Chỉ chốc lát sau phật quang liền tiêu tán, Huyền Lưu Ly chậm rãi đứng lên, một thân khí thế dĩ nhiên đã vượt qua Hợp Đạo Kim Đan, đứng vào hàng ngũ Võ Đạo Tông Sư! Mà ở trước mặt của nàng, Phương Trượng Phật Môn Ngô Không thì lộ ra vẻ mặt khen ngợi nhìn nàng.
"Xin chào Phương Trượng."
"Không cần đa lễ." Ngô Không gật đầu một cái, nói: "Từ sau khi trở về ngươi liền một mực bế quan, bây giờ càng là đã đạp phá thiên quan, thành tựu Võ Đạo Tông Sư, không biết là đã có thu hoạch gì?"
"Ta đã minh ngộ bản tâm."
"Không tệ, không tệ."
Ngô Không khẽ cười nói: "Tính tình của ngươi từ trước đến nay đều bình thản, đạt được chân truyền ngã Phật, bây giờ càng là đã rõ ràng bản tâm, xem ra ngươi nhất định là đã hiểu được bản tâm hướng phật của mình a? Đây chính là một chuyện tốt!"
"..."
Huyền Lưu Ly dừng lại một chút, chợt kiên định lắc đầu, nói: "Bản tâm mà ta minh ngộ cũng không phải là bản tâm hướng phật."
"Khụ khụ, không sao, không sao, bản tâm hướng phật cũng không phải là người người đều có, ngươi từ trước đến nay đều thiện lương, cho đến nay cũng chưa từng sát sinh, xem ra là đã hiểu rõ tấm lòng từ bi?"
"Vẫn không phải sao?" Ngô Không nhíu lông mày lại, nói: "Vậy thì ngươi rốt cuộc đã lĩnh ngộ cái gì?"
Huyền Lưu Ly nghiêm túc nói ra: "Phương Trượng, ta cảm thấy ta có thể là một kẻ cuồng chiến đấu."
Ngô Không: "? ??"
---
Ở Bát Cảnh Cung của Đạo Môn .
Xem như là một trong ba mạch phật, đạo, ma, sơn môn của Đạo Môn tự nhiên là cũng giống như Tiểu Lôi Âm Tự của Phật môn, có giá trị không giống như bình thường, thậm chí là ở trên cái phương diện này Đạo Môn còn muốn vượt qua Phật Môn.
Tiểu Lôi Âm Tự tọa lạc ở Tu Di Sơn của Phật Môn trước mắt, thoát thai từ Đại Lôi Âm Tự ở thời kỳ Thượng Cổ, nhưng mà chính là vào thời kỳ Thượng Cổ, Phật Môn đã từng nghênh đón một lần thời đại phật diệt, thẳng đến thời đại Cận Cổ mới khôi phục một lần nữa, vẫn có chênh lệch so với Đạo Môn vẫn một mực truyền thừa từ thời kỳ Thượng Cổ cho đến bây giờ.
Mà toà Bát Cảnh Cung này, chính là một trong những nội tình lớn nhất của Đạo Môn.
Theo truyền thuyết, năm đó Đạo Tổ lập ra Đạo Môn nhất mạch ở động thiên Đại La Sơn Huyền Đô, dùng Thần Thông thông thiên mở ra bát đại kỳ cảnh, biểu tượng cho bát đại đạo thống mà Đạo Tổ truyền xuống, cho nên sơn môn của Đạo Môn mới được gọi là Bát Cảnh Cung.