Mà ở trước mặt của Trần Khuynh Địch, hai quả cầu ánh sáng xanh đỏ đang treo lơ lửng ở trong không trung, xuyên thấu qua quả cầu ánh sáng có thể nhìn thấy chân thân, rõ ràng là một chuôi trường kiếm màu đỏ thẫm, còn có một con rối hình người màu xanh trắng, bản thể của nó hẳn là còn muốn lớn hơn, nhưng bây giờ lại bị rút nhỏ ngang bằng Xích Tiêu Kiếm – chính là Đô Thiên Tọa.
Đây là hai kiện Đạo Binh thượng phẩm lúc này của Thuần Dương Cung, không thể không thừa nhận có hậu trường đúng là rất tốt, Thuần Dương Đạo Tôn lúc trước mặc dù không thể làm ra Đạo Binh cực phẩm, nhưng vẫn lưu lại hai kiện Đạo Binh thượng phẩm, bây giờ đã trở thành át chủ bài lớn nhất của Thuần Dương Cung, mà hiện tại cũng đã nổi tiếng giang hồ.
"Hít hà!"
Hít vào một hơi thật sâu, Trần Khuynh Địch sau khi ổn định tâm thần, liền hướng về phía quả cầu màu đỏ, cũng chính là Xích Tiêu Kiếm nhẹ nhàng gõ một cái.
"Tỉnh lại đi!"
Cơ hồ là cùng một thời gian, cả chuôi Xích Tiêu Kiếm chấn động ầm ầm, một tiếng kiếm reo vang vọng khắp Vạn Thọ Cung, nếu không phải là Vạn Thọ Cung có trận pháp che đậy, chỉ sợ là toàn bộ Thái Hoa Sơn đều có thể nghe được tiếng kiếm reo này, ở trong tiếng nổ vang thậm chí còn kèm theo mấy phần long ngâm uy nghiêm...
Những nơi sóng âm đi qua, toàn bộ không gian đều hiện ra một loại dị tượng nhăn nheo, phảng phất như không gian vào thời khắc này đang bị bóp méo, có dấu hiệu bị phân mảnh, khoảng trống màu đen hiện ra lờ mờ, nếu như là võ giả từ Võ Đạo Tông Sư trở xuống, nếu đụng phải những thứ này sẽ bị trọng thương mà chết.
Tiếng kiếm reo càng lúc càng lớn, tiếng long ngâm xen lẫn ở trong đó cũng càng ngày càng rõ ràng, một cỗ ý niệm khổng lồ gào thét mà ra từ đó, phảng phất như hùng sư rốt cục cũng thức tỉnh từ trong giấc mộng, rốt cục, chủ nhân của cỗ ý niệm này - Xích Tiêu Kiếm, hăm hở nói ra câu nói đầu tiên sau khi hắn thức tỉnh: "Con m* đứa nào dám đánh lão tử? !"
Trần Khuynh Địch: "..."
Quang mang lấp loé, kiếm quang ở bên trên Xích Tiêu Kiếm không ngừng vặn vẹo, cuối cùng khẽ run lên, ở trên chuôi kiếm phản chiếu ra một bóng người, rõ ràng là một vị thiếu niên mặc long bào màu vàng óng, đầu đội mũ miện Thiên Tử, có hình dạng bất quá chỉ mười bảy mười tám tuổi, bất quá lúc này hình tượng của vị thiếu niên này cũng không phải là rất lịch sự.
"Không biết năm đó Thuần Dương là do ta bảo bọc hay sao?"
"Gặp quỷ! Đã nhiều năm như vậy! Năm đó ngoại trừ Thuần Dương thì còn có ai dám đánh ta? !"
"Thật quá đáng!"
Thiếu niên tức hổn hển giẫm chân, giương nanh múa vuốt giống như là muốn quyết tử chiến cùng với Trần Khuynh Địch...sau đó hắn liền nhận ra Trần Khuynh Địch.
"Ồ?" thiếu niên mặc long bào trừng mắt nhìn, lộ ra vẻ cân nhắc, xoa cằm một cái, cuối cùng vỗ tay một cái, nói: "Ngươi là tên Nhân tộc rất yếu trước đó!"
Trần Khuynh Địch bắt đầu hối hận khi đánh thức đối phương.
"Khà khà!" Không để ý đến Trần Khuynh Địch lộ ra sắc mặt cổ quái, thiếu niên mặc long bào đặc biệt hưng phấn mà nói ra: "Ta nhớ được ngươi! Lúc trước ngươi đã đáp ứng với ta, chờ đến khi ta tỉnh lại sẽ vẽ truyện tranh cho ta! Hơn nữa cái tu vi này của ngươi, cư nhiên đã là Hỏa Luyện Kim Đan? Bây giờ đã qua bao nhiêu năm rồi, 300 - 400 năm?"
"Haizzz!" Không đợi Trần Khuynh Địch mở miệng, thiếu niên liền lộ ra bộ dáng tang thương: "Cũng phải, năm đó ngươi là thiếu niên a, mặc dù diện mạo không có thay đổi, nhưng mà ta nhìn ra được linh hồn của ngươi đã già, không nghĩ tới cho dù là như vậy ngươi còn có thể nhớ kỹ ước định trong quá khứ xa xôi."
"Kỳ thật, ta đã sống qua nhiều năm như vậy, những chuyện tương tự ta cũng đã gặp không biết bao nhiêu lần, sinh lão bệnh tử, luân hồi không ngừng, cái thế giới này chính là như vậy, ôn nhu mà tàn khốc, ngủ một giấc, khép hai mắt lại rồi mở ra, tất cả những người quen lúc trước đều đã rời ta mà đi…"
"Thậm chí ngay cả Thuần Dương cũng đều là như vậy, ta đã không còn cảm giác được khí tức của hắn, haizz, thực sự là thương hải tang điền trong nháy mắt..."
Trần Khuynh Địch hung hăng dùng một bàn tay đập vào bên trên Xích Tiêu Kiếm: "Có thể chờ ta nói xong hay không?"
"Ồ!" Dường như là vừa mới tỉnh lại, hơn nữa nhìn thấy tu vi của Trần Khuynh Địch có tiến bộ rõ ràng, thiếu niên mặc long bào có vẻ hơi hưng phấn, cũng không để ý đến cử động vô lễ rõ ràng của Khuynh Địch, chỉ gật đầu một cái, nói: "Ta biết là ngươi có rất nhiều sự tình muốn nói, mấy trăm năm qua ngươi đã cực khổ rồi..."
"Kỳ thật cũng chỉ mới qua khoảng chừng một, hai năm mà thôi."
Thiếu niên mặc long bào: "? ??"
Sự trầm mặc quỷ dị chi phối toàn bộ bầu không khí trong Vạn Thọ Cung, yên tĩnh mà bối rối.
"Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói là khoảng cách gặp mặt lần trước hẳn là cũng chỉ khoảng chừng một, hai năm, có khả năng còn chưa đến hai năm? Tốc độ đột phá của ta là quá nhanh, cho nên vẫn một mực không chú ý đến thời gian cụ thể."
"Cái quái gì vậy?" Thiếu niên mặc long bào hít vào một hơi thật sâu, phảng phất như đang ổn định tâm thần, một hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Ý của ngươi là, ngươi dùng khoảng chừng một, hai năm thời gian liền từ cảnh giới Tiên Thiên đột phá đến Hỏa Luyện Kim Đan?"
"Đúng thế."
"Khục khục!" Không biết vì sao, thiếu niên mặc long bào đột nhiên phát ra một tràng tiếng ho kịch liệt.
"Tốt, rất tốt, cũng đúng, ngươi giống như Thuần Dương, đều là người xuyên việt, ta có thể lý giải, không có gì lớn, không phải chỉ là Hỏa Luyện Kim Đan thôi sao, ta cho dù là một chút cũng không để ý, loại tu vi này vào thời điểm ta toàn thịnh năm đó chỉ cần phun một ngụm nước miếng là đủ để chết đuối, ta làm sao sẽ để ý đây!"
Thấy thiếu niên đang đắm chìm ở trong thế giới của mình, Trần Khuynh Địch có một chút cẩn thận mở miệng hỏi thăm: "Tiền bối?"
"Ấy? Đúng đúng đúng, nói đi, có chuyện gì?" Thiếu niên mặc long bào phất phất tay nói: "Mặc dù ngươi đạt đến cảnh giới Hỏa Luyện Kim Đan khiến cho ta rất kinh ngạc, bất quá bây giờ ngươi vẫn còn chưa thể vẽ ra được truyện tranh đi, sau khi đạt tới Kích Toái Mệnh Tinh thì mới có hi vọng, cho nên ta cũng không nóng nảy, bất quá nếu như ngươi cố ý đánh thức ta, hẳn là có chuyện muốn nói a?"
"Xác thực là có một chuyện."
Trần Khuynh Địch liếc nhìn Đô Thiên Tọa ở bên cạnh, khác biệt cùng với Xích Tiêu Kiếm, Đô Thiên Tọa cũng không có khí linh gì, là Đạo Binh loại hình thao túng đơn thuần.
Bất quá nó hẳn là nên được nói như vậy.
Dù sao thì sau đó không lâu, nếu như Doanh Phượng Tiên đi đến Lạc Thủy mà nói, vậy thì Trần Khuynh Địch cũng không thể nhàn rỗi, Lạc Thủy Tần thị nói như thế nào cũng là thế gia đệ nhất thiên hạ, hắn phải làm tốt chuẩn bị vạn toàn mới được, tu vi ở trong lúc nhất thời là không có cách nào đột phá, cho nên tự nhiên chỉ có thể ra tay từ phương diện khác...
"Ta muốn trưng cầu ý kiến của tiền bối một chút, có quan hệ đến bí mật Đạo Binh."