Mà cơ sở của kế hoạch, chính là một vị võ giả nắm vững Phượng Hoàng Chi Huyết chân chính.
Không phải là loại gà mờ Tần Kiền Hoàng phía trước, cũng không phải là loại sản phẩm thiếu hụt như Phượng Tiên lúc đầu kia, mà là huyết mạch Phượng Hoàng chân chính hoàn mỹ không có một chút tì vết.
Mà muốn làm đến một bước kia, trận quyết chiến giữa Tần Kiền Hoàng cùng với Doanh Phượng Tiên sau đó không lâu chính là kíp nổ.
Nói đến đây, Tần Võ Dương liền xoay chuyển lời nói: "Coi như ngươi thất bại cũng không sao, đơn giản là thay một nhân tuyển khác mà thôi, chỉ là qua nhiều năm như thế chúng ta đã hợp tác rất vui sướng, nếu như có thể tiếp tục phần hợp tác này ta cũng sẽ rất cao hứng, hi vọng ngươi sẽ không để cho phần hợp tác này chết yểu nửa đường."
"Ta sẽ tận lực." Thanh âm của Tần Kiền Hoàng càng trở nên lạnh lẽo: "Nhưng có một điểm ta phải nói trước..."
"Nếu như thật sự đến một bước đó, Phượng Hoàng Chi Huyết cực hạn đủ để thiêu cháy tất cả các cấm chế, đồng thời tu vi của ta cũng sẽ đạt tới Hỏa Luyện Kim Đan, đến lúc đó ngươi cũng sẽ không còn thủ đoạn để hạn chế ta."
Phượng Hoàng dục hỏa trùng sinh, Phượng Hoàng Chi Hỏa đủ để đốt sạch bất luận tà ác gì, bất luận là nguyền rủa cùng với cấm chế như thế nào, ở trong nháy mắt Phượng Hoàng Chi Huyết chính thức thức tỉnh cũng đều sẽ bị tịnh hóa, thậm chí là bản thân của Phượng Hoàng Chi Hỏa liền có thể thay thế Tam Vị Chân Hỏa, khiến cho người sở hữu nhẹ nhõm vượt qua bình cảnh Hỏa Luyện Kim Đan.
Có thể thấy được lốm đốm sự đáng sợ của loại huyết mạch này. Nhưng mà...
"Không sao." Tần Võ Dương cười cười, đối mặt với sự khiêu khích rõ ràng đến cực điểm của Tần Kiền Hoàng, hắn lộ ra dáng vẻ rất là bình tĩnh, nhưng cũng không phải là không để lời nói của Tần Kiền Hoàng vào mắt, mà là bản thân hắn cũng không để ý đến cái là hạn chế, cũng không để ý đến sự uy hiếp của Tần Kiền Hoàng, thậm chí là hắn còn không thèm để ý đến sinh tử của mình, nói: "Có thể giết được ta là bản lãnh của ngươi, bất quá vào trước khi giết ta, trước tiên ngươi cần phải giết chết Phượng Tiên thì mới được."
"Ha ha." Tần Kiền Hoàng nhìn thoáng qua Tần Võ Dương, nói ra không có một chút do dự: "Không cần ngươi nói ta cũng sẽ làm như vậy."
"Thực sao?" Tần Võ Dương liếc nhìn Tần Kiền Hoàng, nụ cười ở trên mặt đột nhiên trở nên có một chút nghiền ngẫm: "Khi đó ngươi đã thấy được mưu đồ của ta, cho nên mới nghĩ đến việc chiếm đoạt huyết mạch của Phượng Tiên, thay thế địa vị của nàng, khiến cho ta không thể không dùng ngươi làm hạch tâm kế hoạch, trước đó ta còn cảm thấy ngươi có dã tâm rất lớn, nhưng bây giờ có vẻ như lúc trước ngươi sẽ không phải là muốn cứu Phượng Tiên ra từ trong vũng bùn đó chứ?"
"Ngươi như vậy sẽ thật sự có thể giết Phượng Tiên hay sao?"
"Tự gọi mình là vũng bùn, thật đúng là..." Tần Kiền Hoàng cũng không cãi lại Tần Võ Dương, cũng không có tranh luận, mà trực tiếp nói ra: "Vậy thì như thế nào?"
"Hả?"
"Ta sẽ không phán xét quá khứ, thị phi sai lầm cũng không phải là do ta, mà đều là dựa theo ý nghĩ của Phượng Tiên, hơn nữa nếu quyết chiến một trận sinh tử, vậy dĩ nhiên là tất cả ân oán sẽ đều nằm ở bên trong thắng bại, người thắng sẽ đưa ra kết luận cho mọi thứ, đã như vậy thì cần gì phải xoắn xuýt so đo."
"Ồ?"
"Huống chi là mọi người đều sẽ thay đổi." Tần Kiền Hoàng cứ như vậy nhìn về phía Tần Võ Dương, gằn từng chữ nói ra: "Cái thế giới này là do người thắng viết, chỉ có cường giả mới có thể quyết định tất cả các quy tắc, đây không phải là những thứ mà ngươi nói cho ta biết hay sao, đã như vậy, Phượng Tiên thân làm người yếu năm đó bị ta đào thải cũng là chuyện đương nhiên."
"Phải không?" Tần Võ Dương cười cười nói: "Nhưng hiện tại nàng có khả năng còn mạnh hơn ngươi đó? Tối thiểu ở trên thiên phú là như thế, ở trong trận quyết chiến sinh tử kia ngươi cũng không phải là có 100% thắng lợi, đúng không?"
"Ta đã nói từ trước rồi." Tần Kiền Hoàng không có một chút dao động nào, nói: "Nếu như ta trở thành kẻ yếu, bị Phượng Tiên đánh bại..."
"Vậy dĩ nhiên là chết chưa hết tội."
"Chẳng qua là nếu như ta thành công, trở thành cường giả ở trên ngươi, ngươi có có biết chuyện thứ nhất ta muốn làm là gì hay không?"
"Chuyện gì?"
"Ta sẽ vặn đầu của ngươi xuống để làm bóng đá."
"Ha ha ha ha ha." Tần Võ Dương đột nhiên bộc phát ra một tràng tiếng cười điên cuồng, chẳng những không có phẫn nộ, trái lại còn lộ ra vẻ hết sức cao hứng.
Rõ ràng là cha con, cuộc trò chuyện này lại đủ khiến cho những người khác trong Tần thị nhất tộc sau khi nghe xong liền cảm thấy run rẩy trong lòng, loại đối thoại lăng lệ đến mức tận cùng này hai người vẫn chưa hề thể hiện ra ở ngoại giới.
Cũng chỉ có vào thời điểm hai người ở riêng với nhau này, hai người mới có thể đối đầu với nhau như vậy.
Mà hết lần này tới lần khác cả hai người đã quen với dạng đối thoại như vậy!
"Ngươi nói không sai."
"Đây là một cái thế giới của cường giả." Tần Võ Dương hơi vểnh khóe miệng, nói: "Ta là cường giả, cho nên ta có thể quyết định vận mệnh của ngươi, có thể quyết định vận mệnh của Phượng Tiên, hiện tại xem ra ngươi xác thực đã kế thừa ý nghĩ của ta, muốn chém đầu của ta xuống, vậy thì hãy chứng minh ngươi là cường giả đi, dùng một trận thắng lợi để chứng minh sự cường đại của ngươi."
"Chỉ có người thắng, mới có tư cách tự xưng là cường giả."
"Hừ!" Đứng dậy, Tần Kiền Hoàng cũng không còn xoắn xuýt, đi thẳng đến tông miếu.
Tại Thái Hoa Sơn.
Vào giờ khắc này ở trên Thái Hoa Sơn có vẻ rất là trống trải, Long Thiên Tứ đang tiến hành bế quan, muốn lĩnh ngộ ra Đại Đạo Huyền Quang, bốn nữ Dương Xuân thì cũng trở về bế quan thể ngộ biến động tu vi vừa mới kinh lịch sau một trận chiến đấu, trong đó Doanh Phượng Tiên càng là muốn chuẩn bị sẵn sàng cho hành trình đến Lạc Thủy không lâu sau đó.
Về phần Thái Hoa Sơn Thập Tam Thái Bảo, thì nóng lòng loay hoay ở bên trong tàng bảo khố vừa mới thêm ra một đống lớn thiên tài địa bảo, linh đan diệu dược, còn có Thần Binh lợi khí kia, hơn nữa còn đang quyết định sẽ phân chia những vật này như thế nào, sự tình mà những lão gia hỏa này thích làm nhất chính là không ngại tính toán, bọn hắn phảng phất như là có thể ngủ luôn ở bên trong tàng bảo khố vậy. Trần Khuynh Địch dám khẳng định nếu như có người dám ở vào giờ phút quan trọng này đi đến tàng bảo khố lấy đồ, đám lão gia này tuyệt đối sẽ đỏ mắt, xắn tay áo chộp lấy đao đánh nhau chết sống cùng với người kia, dù sao thì ở trong mắt của bọn họ, đây đều là tài nguyên quan trọng để Thuần Dương Cung quật khởi sau này.
Mà Trần Khuynh Địch cũng có chuyện cần phải làm.
Thân làm người thay mặt chưởng giáo Thuần Dương Cung, lúc này Trần Khuynh Địch đã sớm đổi thành một thân áo bào màu trắng, mái tóc dài được buộc ra phía sau bởi một dải ruy băng vàng, rủ xuống ở bên hông, nhìn qua rất có vài phần khí độ tông sư núi cao sừng sững, không thể không thừa nhận thật sự là người dựa vào ăn mặc, phật dựa vào mạ vàng...
Ở trong bộ trang phục này, người không biết thật sự còn cho rằng hắn là chưởng giáo Thuần Dương Cung.