Đúng như là Trần Khuynh Địch nói vậy, nếu như nàng không tự tay đoạn ân oán hơn mười năm trước, chỉ sợ là nàng thực sự sẽ ngừng bước ở phía trước Sinh Tử Quan.
Nhưng mà…
"Ta còn chưa nghĩ ra." Doanh Phượng Tiên lắc đầu, từ sau khi trở thành Thánh Nữ của Bái Hỏa Ma Giáo, trên gương mặt tinh xảo của nàng vẫn một mực bảo trì sự kiên nghị, hiện tại lại lộ ra một tia vẻ mờ mịt hiếm có: "Kỳ thật đối với tỷ tỷ, ta cũng không có oán hận như trong tưởng tượng vậy, nhưng nếu nói là không có một chút oán hận nào, vậy thì cũng không thể nào."
"Nhưng tỷ tỷ lại nói, nàng muốn chiến đấu sinh tử cùng với ta."
"Nói một cách khác, hoặc là ta giết nàng, hoặc là nàng sẽ giết ta..."
"Ta không hiểu."
Đúng thế, Doanh Phượng Tiên chính là không hiểu được, nàng không hiểu được vì sao sự tình lại đi đến nước này, rõ ràng là tỷ muội, vì sao lại nhất định phải đối mặt sinh tử, Phượng Hoàng Chi Huyết thật sự trọng yếu đến như vậy sao?
Mà càng khiến cho người ta nghi ngờ là…
Tần Kiền Hoàng muốn lấy tính mạng của nàng căn bản là không cần phải phức tạp như vậy, vào hơn mười năm trước lúc lấy đi Phượng Hoàng Chi Huyết của bản thân nàng không phải là liền có thể giết chết nàng hay sao, mà nếu không nói đến lúc kia, vào thời điểm ở Tây Cương Đạo Tần Kiền Hoàng cũng có thể nhẹ nhõm giết nàng, rõ ràng là có nhiều cơ hội như vậy, vì sao lại không làm? Hết lần này tới lần khác phải đợi đến lúc này mới muốn chiến đấu sinh tử với nàng, nàng đúng là không thể nào hiểu được.
Suy nghĩ lung tung quá nhiều, khiến cho Doanh Phượng Tiên trở nên mê mang trước đó chưa từng có, lúc này mới vô thức đi tìm Trần Khuynh Địch, hi vọng sư huynh đáng tin có thể cho nàng một chút nhắc nhở.
Mà Trần Khuynh Địch thân làm sư huynh đáng tin cũng không có manh mối.
Ta thế nhưng cũng không muốn nhúng tay vào loại quan hệ gia đình phức tạp này...
Nhưng mà…
Trần Khuynh Địch cúi đầu xuống, nhìn Doanh Phượng Tiên lộ ra sắc mặt xoắn xuýt, liều mạng tìm kiếm những từ ngữ đáng tin ở trong lòng, dù sao thì Doanh Phượng Tiên cũng thật sự là quá nghiêm túc, Trần Khuynh Địch luôn cảm thấy không quen mắt với Doanh Phượng Tiên dạng này, nói như thế nào cũng phải nói ra một cái gì đó có vẻ đáng tin cậy mới được...
Dừng lại một chút, Trần Khuynh Địch nói: "Không thành vấn đề."
"Hả?"
"Vô luận là lựa chọn giết chết Tần Kiền Hoàng, hay là lựa chọn tha cho nàng một lần, đối với muội mà nói là cũng không đáng kể đúng không? Chớ quên, muội là nhân…muội là đệ tử Thuần Dương Cung, ở trong tương lai chính là một trong những trụ cột của Thuần Dương Cung chúng ta, miễn là muội đủ cường đại, loại chuyện này chung quy cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi.
"Chỉ là việc nhỏ thôi sao?"
"Đúng thế." Trần Khuynh Địch vừa liều mạng động não, vừa bình tĩnh nói: "Không cần thiết phải xoắn xuýt, làm thế nào để xử lý mối quan hệ này, làm thế nào để biết được chân tướng năm đó, toàn bộ cũng đều không đáng kể, cái thế giới này đều là do người thắng quyết định, mà muội đã được định sẵn là người chiến thắng."
Câu nói người thắng quyết định này rõ ràng là luật rừng kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, nhưng được nói ra từ trong miệng của Trần Khuynh Địch, không biết vì sao lại làm cho Doanh Phượng Tiên có cảm giác vô cùng đáng tin.
"Nhưng mà vạn nhất thua thì sao?"
"Ha ha?" Trần Khuynh Địch trừng mắt nhìn Doanh Phượng Tiên.
Ngươi thua? Làm sao có khả năng! Ngươi thế nhưng chính là nhân vật chính! Huống chi…
"Đừng quên." Trần Khuynh Địch nhếch miệng nói: "Muội cũng được tính là nửa cái đệ tử Thuần Dương Cung, lại là Thánh Nữ của Bái Hỏa Ma Giáo, thua thì thế nào? Đến lúc đó ta sẽ quét ngang Lạc Thủy Tần thị, ai sẽ biết rõ là muội thua? Hơn nữa muội khẳng định sẽ không thua được, tin tưởng ta, nếu muội thua ta sẽ đi đầu xuống đất!"
Phượng Tiên: "? ??"
Có đôi khi sư huynh nói chuyện cũng quá mức thâm ảo.
Bất quá cũng cảm ơn sư huynh.
Bản thân ta nhiều ít cũng có một chút lực lượng.
"Ta hiểu rồi." Doanh Phượng Tiên hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu lộ ra một nụ cười đối với Khuynh Địch: "Ta sẽ cố gắng hết sức."
"Còn có…" Nói đến đây, Doanh Phượng Tiên đột nhiên có một chút nhăn nhó: "Mặc dù ta biết sư huynh là đang động viên ta, nhưng nói thế nào thì Lạc Thủy Tần thị cũng là thế gia đệ nhất thiên hạ, sẽ không có khả năng bị quét ngang một cách dễ dàng, nhưng mà…thật sự cảm ơn sư huynh! Ta sẽ đi chiến đấu chống lại tỷ tỷ và làm mọi thứ trong khả năng của ta để không phải hối tiếc!"
"Hả?" Trần Khuynh Địch trừng mắt nhìn, có một chút không rõ ràng cho lắm mà nhìn Doanh Phượng Tiên đang kích động.
Ai nói đùa với ngươi chứ? Ta rất nghiêm túc đó!
Tại Lạc Thủy Tần thị.
Ở bên trong tông miếu, gia chủ Tần gia Tần Võ Dương tiếp kiến Tần Kiền Hoàng vừa mới trở về, nhìn vị thiên kiêu chi nữ của Tần thị nhất tộc này, Tần Võ Dương lộ ra vẻ rất là lạnh lùng.
"Đã trở về?"
"Đúng." Tần Kiền Hoàng cũng trả lời rất lãnh đạm, phảng phất như hai người không phải là cha con, mà là cấp trên cùng với thuộc hạ.
"Hãy nói xem, Phượng Tiên hiện tại như thế nào?"
Tần Võ Dương bình tĩnh nói ra, nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, trong hai mắt của vị gia chủ Tần gia này lại tràn ngập quang mang cực kỳ lăng lệ, hiển nhiên là ở trong nội tâm của hắn tuyệt đối không có tỉnh táo như giọng điệu ở bên ngoài, mà Tần Kiền Hoàng đã sớm biết được chân tướng càng là tập mãi thành thói quen đối với chuyện này.
"Rất lợi hại." Tần Kiền Hoàng mỉm cười nói: "Đã là Võ Đạo Tông Sư, hơn nữa còn đạp phá Nguyên Khí Quan, khoảng cách so với Nguyên Thần Quan hẳn là cũng không xa, coi như là ta bây giờ, nếu như không ứng phó toàn lực, thậm chí là cũng có thể bị đánh bại, xem như đã hoàn toàn đạt tới yêu cầu của ngươi rồi."
"Thì ra là thế…" Trong mắt của Tần Võ Dương lấp loé quang mang: "Có thể ở trong một thời gian ngắn như vậy đạt đến cái cảnh giới này, xem ra huyết mạch trong cơ thể của nàng cũng đã hoàn toàn thức tỉnh, chỉ sợ là so với ngươi bây giờ cũng không thua kém bao nhiêu, lúc trước đưa nàng đến Bái Hỏa Ma Giáo quả nhiên là một cái lựa chọn chính xác."
"Đúng thế." Tần Kiền Hoàng cúi đầu xuống, không để cho Tần Võ Dương nhìn thấy sắc mặt của nàng.
"Ha ha." Tần Võ Dương xoa cằm một cái, đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi làm tốt lắm."
"Mặc dù vẫn có một chút bỏ sót, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là tốt, ta rất hài lòng đối với ngươi, ngươi hẳn là cũng đã mời Phượng Tiên đến Lạc Thủy rồi chứ?"
"Đã mời." Tần Kiền Hoàng ngẩng đầu, gằn từng chữ nói ra: "Quyết chiến sinh tử."
"Rất tốt!" Tần Võ Dương đứng dậy, nhưng ở bên trong giọng điệu nguyên bản bình tĩnh lại có một chút chấn động, dường như là đang cưỡng ép đè nén sự vui sướng cùng với hưng phấn ở trong lòng, có vẻ hơi quái dị.
"Ta tin rằng ngươi sẽ không khiến cho ta thất vọng, giết chết nàng, ngươi liền sẽ trở thành nhân tuyển duy nhất trong kế hoạch."
Kế hoạch của Tần thị, đây là vào sau khi Lạc Thủy Tần thị chiếm được Phượng Hoàng Chi Huyết, liền bắt đầu được lập ra, hơn nữa còn là kế hoạch được một mực mưu đồ cho đến nay, do tự tay Tần Võ Dương chế định, cho dù là Tần Kiền Hoàng hiện tại coi như là đã tiến vào cao tầng Tần thị, đối với cái kế hoạch hùng vĩ này cũng chỉ là biết rõ một bộ phận mà thôi.