Lực lượng một Ngưu, thì tương đương với khí lực của một đầu trâu rừng Man Hoang tại thời kỳ Thượng Cổ, mà mười vạn Ngưu hội tụ thành một, chính là khí lực của một đầu Chân Long tại thời kỳ Thượng Cổ, mà nếu chín đầu Chân Long hội tụ thành một…thì chính là Đạo Chi Lực chân chính.
Đương nhiên.
Nếu như đạt đến cái cảnh giới kia, Tần Võ Dương sẽ không chỉ có tu vi Hỏa Luyện Kim Đan, mà là chân chính có thể lấy khí lực chứng đạo, trở thành võ giả Kích Toái Mệnh Tinh.
Lúc này hắn thôi động Kham Loạn Quyết nhiều nhất cũng không thể vượt quá ba mươi vạn Ngưu Chi Lực. nói một cách khác chính là ba Long Chi Lực.
Nhưng dù vậy thì cũng đã quá kinh khủng...nếu như không gặp phải Trần Khuynh Địch.
Đấm ra một quyền, Trần Khuynh Địch cũng không thi triển chiêu thức gì, nhưng dựa vào một thân nhục thân cứng rắn quả thật là đã chống đỡ được một đòn Phương Thiên Họa Kích bạo lực của Tần Võ Dương, thậm chí là còn nửa bước không lùi, trái lại còn hung hăng lao tới, hai người cứ như vậy đánh nhau ở giữa không trung giống như võ giả bình thường, cận chiến và chém giết lẫn nhau, quyền quyền thấy máu.
Đồng thời trực giác bén nhạy của người thay mặt chưởng giáo Thuần Dương Cung đã nói cho Trần Khuynh Địch biết...
Môn võ công này...rất thú vị! Là một môn võ công bạo phát lực lượng thuần túy, nếu như phối hợp với thân thể có thể phát huy phần lực lượng này tốt hơn, lực lượng có thể phát huy ra tuyệt đối không chỉ là đơn giản như một cộng một, hơn nữa trọng yếu hơn chính là…từ bên trong môn võ công này, Trần Khuynh Địch thấy được hi vọng tiến bộ!
Lấy lực chứng đạo! Không cần lĩnh ngộ võ đạo gì cả, không cần mở ra cái gì là Đại Đạo Huyền Quang, chỉ cần không ngừng tăng cường lực lượng, cuối cùng liền có thể đột phá như một chuyện đương nhiên...
Đây há chẳng phải là võ công thích hợp với Trần mỗ ta nhất?
Diệu! Quá diệu!
Ý niệm tới đây, trong lòng của Trần Khuynh Địch lập tức dâng lên lửa nóng, tâm hồn giống như được ban phước, phảng phất như là đốn ngộ vậy, có một phen lý giải hoàn toàn mới đối với võ đạo, thế là hắn đột nhiên gầm lên một tiếng: "Thiên Hạ Vô Địch Quyền thức thứ hai!"
"Hầu Tử Thâu Đào!" (Bóp dái)
Chiêu này có thể xưng là võ kỹ âm hiểm đến cực điểm, nhưng ở bên trong cận chiến chém giết, một chiêu này lại là bách phát bách trúng, mọi việc đều thuận lợi, có thể xưng là sát khí tối cao, trước đó Trần Khuynh Địch bị cản trở bởi mặt mũi của người thay mặt chưởng giáo Thuần Dương Cung, bài xích một chiêu này theo tiềm thức, cho nên vẫn chưa từng thi triển...
Nhưng mà bây giờ hắn đã nghĩ thông suốt! Trong thời buổi này mặt mũi là vật không đáng tiền nhất. Cho nên hắn liền xuất thủ không có một chút do dự!
Sau đó Tần Võ Dương liền trúng chiêu.
Ông trời ơi! Cả đời này Tần Võ Dương không biết đã giao thủ qua với bao nhiêu võ giả, có kinh nghiệm chiến đấu phong phú bực nào, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp được loại võ giả thế mà lại làm ra hành vi như vậy! Âm thanh đau đớn rung động đến tâm can vang vọng ra toàn bộ trên không Tần thị, cũng khiến cho các thế lực ở bên ngoài Lạc Thủy giật nảy cả mình.
"Cái đệch?"
"Thanh âm này…là của Tần Võ Dương? Hắn không phải đang chiến đấu cùng với Trần Khuynh Địch hay sao, lúc này còn chưa qua được mấy hiệp, làm sao lại đột nhiên phát ra tiếng hét thảm như vậy.
"Không biết vì sao ta lại cảm thấy có một chút ớn lạnh..."
"Trần Khuynh Địch thực sự lợi hại đến như vậy? Không biết Thuần Dương Cung đời trước đã tích bao nhiêu khí vận, mới có thể liên tiếp sinh ra dạng thiên kiêu chi tử như Ninh Thiên Cơ và Trần Khuynh Địch..."
"Vậy chúng ta có cần xuất thủ hay không?"
"Tiếng thét này của Tần Võ Dương tuyệt đối không phải là già vờ, chúng ta hãy nhanh chóng ra tay đi, nếu tiếp tục quan chiến, nếu như thật sự để cho Thuần Dương Cung cùng với Bái Hỏa Ma Giáo tiêu diệt Tần thị, vậy trái lại là được không bù mất."
"Được."
Ầm ầm! Cuộc giao lưu thần niệm ở bên ngoài Lạc Thủy còn chưa kết thúc, một cỗ tinh thần lực kinh khủng liền gào thét mà tới, trực tiếp cắt đứt giao lưu ở giữa tất cả mọi người, đồng thời mang theo một tràng tiếng cười điên cuồng, quanh quẩn ở bên tai của rất nhiều thế lực đang quan sát cuộc chiến.
"Muốn xuất thủ?"
"Hôm nay không có sự cho phép của bản hầu, bản hầu xem ai dám xuất thủ!"
"Tuân theo khẩu dụ của Thánh Thượng! Tru diệt Tần thị!"
"Chó gà cũng không tha!"
"Ai dám xuất thủ, bản hầu liền tống hắn đến Nam Cương trồng khoai tây!"
Nam Thần Võ xuất hiện làm cho tất cả mọi người đều hoảng hốt.
Rất nhiều thế lực tụ tập ở bên ngoài Lạc Thủy tự nhiên không thể nào là kẻ yếu, trong đó ngoại trừ Kiếm Tông, Đao Tông, Phật Môn cùng với một số siêu thế lực nhất lưu, còn bao gồm rất nhiều thế gia.
Nhưng vào giờ phút này vô luận là ai, nhìn Nam Thần Võ đột nhiên bộc phát khí tức, phách lối tùy ý, căn bản không có một chút cố kỵ nào, đều lộ ra bộ dáng kinh hãi.
Nam Thần Võ - Thần Võ Hầu Đại Càn, Tổng nguyên soái Phi Hùng Quân, một trong các đại tướng trụ quốc, trụ cột nước nhà chân chính. Thực lực của hắn thậm chí còn có thể đè ép không ít chưởng giáo của thánh địa võ đạo, Đại Đạo Huyền Quang mở ra trọn vẹn hơn hai mươi vạn dặm, mặc dù không có Đạo Binh thượng phẩm hộ thân, nhưng có Phi Hùng Quân, sau khi kết thành trận pháp vẫn có uy lực vô tận, coi như không bằng Đạo Binh thượng phẩm, cũng sẽ tuyệt đối không yếu hơn bao nhiêu.
Thân làm hoàng triều ngàn năm.
Đại Càn không giống như Phật Môn, vừa ra tay chính là một kiện Đạo Binh thượng phẩm, nhưng nếu có thể trấn áp Trung Nguyên, Đại Càn tự nhiên là có bản sự, Phi Hùng Quân xem như là đứng đầu trong ba đại cấm quân ở Thành Thượng Kinh, tự nhiên là có sự bất phàm của mình, phối hợp với thực lực cường đại của Nam Thần Võ, tất nhiên là gắn thêm cánh cho hổ.
Mà quan trọng nhất là…
Vì sao Nam Thần Võ lại đột nhiên xuất thủ? ! Lần này Thuần Dương Cung nghênh ngang đến gây chuyện với Tần Thị nhất tộc, mặc dù nhìn bề ngoài là không có gì, hơn nữa còn là do Tần Thị nhất tộc chủ động tìm phiền phức, nhưng phong ba ở bên trong tuyệt đối không nhỏ hơn so với lần đại chiến Thuần Dương Cung lúc trước, có không ít thế lực đều đang chú ý đến nơi này, thế cục hiện tại có thể nói là hết sức căng thẳng.
Nếu như không phải bên gây sự trước là Tần Thị nhất tộc, mà là do Thuần Dương Cung gây sự trước, những người này đã sớm tiến hành can thiệp, không cho phép Thuần Dương Cung tiếp tục phách lối như vậy.
Thậm chí cũng không phải là không có người liên tưởng đến khả năng đây là âm mưu của triều đình, cũng có người phát giác ra được có người của triều đình đang quan sát tình huống ở ngay bên ngoài Lạc Thủy, nhưng bất kể nói như thế nào, sự tình Tần Thị nhất tộc chủ động kiếm chuyện, điểm này là vẫn không có cách nào tránh đi, cho nên có rất nhiều người cũng chỉ là nửa tin nửa ngờ.
Nhưng mà bây giờ! Triều đình đã thực sự xuất thủ!
Triều đình không xuất thủ cùng với triều đình xuất thủ là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn, không ra tay, đại đa số người cũng chỉ là hoài nghi về khả năng đây là âm mưu của triều đình, mà nếu ra tay, coi như không phải là âm mưu, cũng sẽ biến thành âm mưu! Bởi vì cứ như vậy, Tần thị liền trực tiếp biến thành điểm nhạy cảm!