Phản Diện Siêu Cấp ( Dịch Full )

Chương 993 - Chương 739: Ra Bài Không Theo Lẽ Thường

Danh Sách Chương - Phản Diện Siêu Cấp (Dịch FULL) - viptruyenfull.com Chương 739: Ra bài không theo lẽ thường

 

 

 

Mà sau khi Tần Võ Dương vừa dứt lời, giáo chủ Bái Hoả Ma Giáo liền triệt để thu hồi Mệnh Tinh của bản thân, hóa thành một vị nữ tử tóc đỏ mặc áo đỏ rơi vào bên trên bả vai của Đô Thiên Tọa, lộ ra sắc mặt lạnh lùng, mà Trần Khuynh Địch ở bên trong Đô Thiên Tọa thì lộ ra sắc mặt cứng ngắc mang theo vài phần quyết tuyệt.

Đậu xanh rau má...

Các nàng Dương Xuân nói không chừng còn đang ở bên trong Tàng Bảo Điện đây! Lúc này đừng nói là Thiên Tôn Thái Bình, coi như là thiên vương lão tử đến ta cũng tuyệt đối không thể để cho Tần Võ Dương cứ rời đi như thế!

Nhưng mà làm cho tất cả mọi người cảm thấy ngoài ý muốn là...Thiên Tôn Thái Bình cũng không nói một lời nào, hai mắt của hắn hoàn toàn trống rỗng.

Lúc này ở trong ánh mắt của Thiên Tôn Thái Bình là hoàn toàn mông lung, sau khi nghe được thanh âm của Tần Võ Dương liền liếc mắt nhìn đối phương một cái, còn hơi nghiêng đầu một chút, phảng phất như không nhận ra đối phương là ai, sau đó liền rất tự nhiên dời ánh mắt đi, cuối cùng rơi vào bên trên một đạo thân ảnh đã tiêu tán sinh cơ - Tần Kiền Hoàng!

Thiên Tôn Thái Bình xuất thủ!

Đây là lần đầu tiên Trần Khuynh Địch nhìn thấy võ giả Kích Toái Mệnh Tinh xuất thủ cách một vùng hư không đúng nghĩa. Không phải là hóa thân, mà là bản thể chân chính xuất thủ!

Ầm ầm! Vận Mệnh Tinh Không chấn động ầm ầm, phiến tinh vân thuộc về Thiên Tôn Thái Bình kia nở rộ hào quang trong phút chốc, bàn tay trắng nõn như ngọc của Thiên Tôn Thái Bình, cứ như vậy xuyên qua hư không, chân chính hiển hóa ở phía trên Tần thị, trong lúc nhất thời phong vân cuốn lên, nguyên khí tụ lại, toàn bộ thiên địa nguyên khí trong Tần thị đều bị hút hết! Không có lưu lại một tia nào! Tất cả thiên địa nguyên khí bị Thiên Tôn Thái Bình thu nạp toàn bộ, hóa thành một bàn tay màu trắng nhẹ nhàng nhấn xuống một cái, thân thể mất đi sức sống của Tần Kiền Hoàng lập tức bay lên, rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, sau đó năm ngón tay khép lại, Thiên Tôn Thái Bình cứ như vậy trực tiếp mang thi thể của Tần Kiền Hoàng rời đi.

Tràng diện trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Mà sau khi làm xong tất cả những thứ này, khuôn mặt của Thiên Tôn Thái Bình vẫn không có biểu tình gì, hai mắt vẫn trống rỗng, sau đó trực tiếp quay người, hư không bị phá vỡ cứ dần dần khép lại như vậy, trực tiếp mất đi hình bóng.

Chỉ để lại một mình Tần Võ Dương vừa mới rống to xong, đang đứng ngơ ngác ở giữa không trung.

Từ đầu tới đuôi, Thiên Tôn Thái Bình cũng đều không nói với hắn dù chỉ là một câu, phảng phất như là hắn không tồn tại vậy.

Mà thẳng đến khi uy áp của Thiên Tôn Thái Bình triệt để tán đi, mọi người ở đây mới rốt cục phản ứng lại, mà phản ứng kịch liệt nhất thì thuộc về Nam Thần Võ.

"Lão tử còn tưởng rằng Thiên Tôn Thái Bình muốn ra tay cơ chứ, Tần Võ Dương ngươi chảnh chó cái gì chứ, m* nó! Muốn khoe khang với bản hầu? Cũng không nhìn thử bản thân mình là mặt hàng gì, Thiên Tôn sẽ giúp đỡ ngươi hay sao, trong lòng ngươi ngay cả một chút tự biết thân biết phận cũng không có hay sao? Làm lão tử sợ muốn chết!"

"Phi Hùng Quân nghe lệnh! Tiếp tục tiến quân!"

"Nạp mạng đi!"

Mà ở một chỗ khác, Trần Khuynh Địch cũng thở ra một hơi nặng nề, sau đó cũng quát to một tiếng: "Lão tử mới là thật sự bị giật mình, có trời mới biết lão già kia có xuất thủ hay không?"

"Khụ khụ! Tần Võ Dương! Ngay cả Thiên Tôn cũng không nguyện ý cứu ngươi, có thể thấy được ngươi rốt cuộc đã phạm phải bao nhiêu sai lầm!"

"Trần Khuynh Địch ta hôm nay sẽ thay trời hành đạo! Ở lại cho ta!"

Ầm ầm!

Nam Thần Võ cùng với Trần Khuynh Địch xuất thủ theo thứ tự, một người bắt lấy Tàng Bảo Điện, một người bắt lấy Tàng Kinh Điện, hai người đồng thời dùng sức, quả thực là đã ngăn chặn được Tần Võ Dương, mà giáo chủ Bái Hoả Ma Giáo cũng xuất thủ rất quyết đoán, trực tiếp đánh tới Tần Võ Dương ở giữa không trung.

Mà Tần Võ Dương ngay mới vừa rồi còn hăm hở thì lộ ra sắc mặt trắng bệch, dùng vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn về phía hư không sau khi Thiên Tôn Thái Bình rời đi.

"Điều đó là không có khả năng!" "

"Vì sao lại cứ đi như thế? ! Mang Tần Kiền Hoàng đi? Mang một kẻ phế vật đi? ! Vì sao!"

"Chuyện này không có đạo lý!"

"Không! !!"

Đây là lần đầu tiên Tần Võ Dương cảm nhận được nhức cả trứng từ trong thâm tâm. Không chỉ là ở trong lòng, ở trên phương diện vật lý cũng là như thế.

Cảm thấy nhức trứng đối với hành vi của Thiên Tôn Thái Bình, tuyệt đối không chỉ có một mình Tần Võ Dương, trên thực tế...

"A di đà...má nó!"

Ở bên trên Tu Si Sơn Phật Môn, ở bên trong bảo điện Đại Hùng, lúc này Phương Trượng Ngô Không đang lộ ra vẻ mặt vặn vẹo mà nhìn về phương hướng Lạc Thủy Tần thị, trong hai mắt hiện lên ánh vàng, phảng phất như có thể nhìn xuyên hư không, khám phá tất cả trở ngại, mặc dù không tự mình ra trận, nhưng trên thực tế hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tần thị.

Nhưng thế cục bây giờ lại rất xấu hổ.

Vốn dĩ mà nói, có Thiên Tôn Thái Bình xuất thủ trước, rất nhiều thế lực ở Trung Nguyên sẽ có lý do để mà hưởng ứng, đến lúc đó bản thân lại ra tay, tin rằng vị Minh Giáo kia cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, mà vị ở phía Bắc kia, nói không chừng cũng sẽ tới tham gia náo nhiệt, đến lúc đó ở dưới tình huống các cường giả hội tụ...

Liền có thể chân chính xác minh một việc, Thánh Thượng Đại Càn - vị cường giả trấn áp Trung Nguyên 300 năm, không có người nào dám tranh phong cùng với hắn này, hiện tại đến tột cùng là có tình huống như thế nào.

Có rất nhiều người đều cảm thấy hiếu kỳ đối với điều này, nhưng có rất nhiều người cũng không dám xuất thủ thăm dò, chỉ có ở dưới tình huống tường đổ mọi người đẩy, thuận theo đại thế, mới có thể tập trung lực lượng của các cường giả, mà lúc này chính là một cái cơ hội ngàn năm một thuở, vốn dĩ Ngô Không cũng đều đã chuẩn bị xuất hiện vào sau khi Thiên Tôn Thái Bình xuất thủ.

Đây chính là tác dụng duy nhất của Tần thị đối với nhóm chí cường giả này. Chỉ cần Thánh Thượng Đại Càn dám hiện thân, hắn liền dám đi tới, kết quả là Ngô Không làm như thế nào cũng không nghĩ đến...Thiên Tôn Thái Bình lại rời đi như vậy!

Sau khi mang theo một cỗ thi thể liền rời đi không giải thích được! Đây được coi là cái gì?

Tình thế trong thiên hạ, sự hưng suy của Đạo Môn, sự cân bằng giữa tông phái thế gia cùng với triều đình...

Tên gia hỏa này đều không quan tâm hay sao? !

Trương Thái Bình! Ngô Không vừa giận mắng ở trong lòng, vừa liều mạng tụng niệm A Di Đà Phật, đến cái cảnh giới này, cũng chỉ có võ giả ở trong cùng một cảnh giới mới có thể khiến cho hắn phát điên như thế, mà Thiên Tôn Thái Bình cũng được tính là một vị số một, số hai, thậm chí còn khó đoán vượt qua Ninh Tam Kiếm Thuần Dương Cung.

 

 

Bình Luận (0)
Comment