Nguyên nhân rất đơn giản, vị Thiên Tôn Thái Bình kia chính là ra bài không theo lẽ thường. Có trời mới biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì vào mỗi ngày, so với Ninh Tam Kiếm còn khó suy đoán hơn, giống như hiện tại, ở trước mặt một cái cơ hội tốt như vậy mà hắn chỉ xuất thủ bắt lấy một cỗ thi thể, sau đó liền xoay người rời đi.
Ta ngay cả tâm lý cũng đều đã chuẩn bị xong mà ngươi lại cho ta xem cảnh này? Đây còn không nói rõ là đang đùa giỡn ta hay sao?
"Hít hà..." Ngô Không hít vào một hơi thật sâu.
Không có cách nào!
Có một câu nói rất hay, súng bắn chim đầu đàn, nếu như không có người dẫn đầu, thật đúng là sẽ không nhất định có người dám lên, vốn dĩ ở bên trong ba mạch Đạo, Phật, Ma, Minh Giáo thích trốn trốn tránh tránh nhất, có trời mới biết bọn hắn có xuất thủ hay không, vốn dĩ Ngô Không còn trông cậy vào Đạo Môn có thể làm làm người dẫn đầu...
Bất quá ở trong cái tình thế này, cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân.
Thở dài, Ngô Không tụng niệm một tiếng phật hiệu lần thứ hai, sau đó đưa tay phải ra, khác biệt cùng với bề ngoài nhìn qua có vẻ hơi già nua của hắn, bàn tay của Ngô Không trắng nõn như ngọc, cùng loại với Thiên Tôn Thái Bình, hơn nữa còn tràn đầy sinh cơ, hoàn toàn không giống như là bộ dáng của một lão già đã có tuổi.
Bất quá chuyện này cũng bình thường.
Dù sao thì đây cũng là Phật Môn, Phật Môn coi trọng bối phận, năm đó Ngô Không cũng là một vị mỹ nam tử mê đảo ngàn vạn thiếu nữ, kết quả sau khi làm Phương Trượng, vì thành lập hình tượng cao thâm mạt trắc của Phương Trượng Phật Môn, lúc này mới bị bức ép dần dần già đi, cuối cùng trở thành bộ dáng đức cao vọng trọng này, Ngô Không hắn cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
"Khụ khụ!"
Có chút lạc đề!
"A Di Đà Phật!"
Oanh! Cùng một kịch bản, cũng một khuôn mẫu, Ngô Không trực tiếp xé rách hư không, chỉ một thoáng ở phía trên toàn bộ Lạc Thủy, không gian còn chưa ổn định nứt toác ra lần thứ hai, bất quá lần này không còn là cảnh tượng nhân gian thắng cảnh, mà là một mảnh ánh vàng vạn trượng, phật âm và tiếng tụng kinh liên tiếp truyền đến.
Là bảo điện Đại Hùng!
Ngô Không ngồi ngay ngắn ở trên bảo điện Đại Hùng, phóng lực lượng lên phía trên Lạc Thủy, diễn hóa ra phật quốc và chúng sinh, ý niệm tinh thần kinh khủng càn quét tới, khiến cho người ta không tự chủ được mà bắt đầu sinh ra ý nghĩ kính sợ, quy y, bái phục, ngay cả ánh mắt của Trần Khuynh Địch cùng với Nam Thần Võ cũng đều trở nên hoảng hốt trong chốc lát, sau đó lộ ra vẻ kinh hãi.
"Con m* nó!"
"Lại tới nữa? !"
"Ủa? ??" Tần Võ Dương vốn đang vô cùng tuyệt vọng lập tức giật mình một cái, lại trở nên phấn chấn.
Không sai! Còn xa xa chưa có đến trình độ sơn cùng thủy tận! Trời không diệt Tần thị nhất tộc ta, không phải là còn có Phật Môn hay sao?
Ta cũng biết là Thiên Tôn Thái Bình của Đạo Môn có suy nghĩ không bình thường, cho dù hắn mặc kệ, Phật Môn cũng sẽ không có khả năng không để ý a.
Thế là Tần Võ Dương lại lập tức rống to một tiếng, ở trong thanh âm vô cùng thê lương: "Phương Trượng Ngô Không!"
"Còn xin giúp đỡ Tần thị ta một chút sức lực a!"
"Tần thị ta..."
Ầm!
Không đợi Tần Võ Dương nói xong, vết nứt không gian Ngô Không vừa mới mở ra chính là chấn động mạnh một cái, sau đó thế mà trực tiếp khép lại, phật quốc rộng lớn chứa ngàn vạn chúng sinh vừa mới xuất hiện cũng biến mất không thấy.
Tần Võ Dương: "? ??"
Thanh âm im bặt mà dừng, Tần Võ Dương trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hư không đột nhiên khôi phục lại như bình thường, trong lòng trở nên hỗn loạn.
Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao lại đột nhiên không nhìn thấy cái gì nữa? Phương Trượng Ngô Không đâu? Cái quái gì thế? !
Thậm chí ngay cả Trần Khuynh Địch ở phía đối diện cũng lộ ra vẻ mặt cổ quái, vị Phương Trượng Phật Môn này đang chơi cái trò gì vậy, có vẻ giống như là đầu voi đuôi chuột vậy, so với Thiên Tôn Thái Bình còn không bằng...
Mà ở một chỗ khác, Ngô Không thì dùng khóe mắt run rẩy mà nhìn bóng người ở trước mặt, cũng là bởi vì người này đột nhiên xuất hiện, lúc này hắn mới trực tiếp cắt đứt lực lượng của mình, mạnh mẽ đóng lại vết nứt không gian, còn dọa cho hắn tay run một cái, kém một chút nữa là không thu hồi về được, có thể thấy được sự kinh khủng của người tới.
"A Di Đà Phật."
"Tần Thị nhất tộc chết chưa hết tội."
Ánh vàng ở trong đôi mắt của Ngô Không càng thêm chói mắt, nhìn chằm chặp bóng người ở trước mắt, phảng phất như muốn xem thấu đối phương vậy, nhưng đối phương lại lộ ra bộ dáng thờ ơ, không hiển lộ một tia khí tức nào, chỉ là yên lặng đứng ở nơi đó, liền ngăn cản tất cả các động tác của Ngô Không.
Bất quá nếu như vị này đã xuất hiện, Ngô Không cũng không còn hứng thú gì đối với Lạc Thủy ở bên kia.
Tần thị? Đó là đồ chơi gì nhỉ?
Hít vào một hơi thật sâu, Ngô Không tập trung lực chú ý vào trên người của bóng người trước mắt, gằn từng chữ mở miệng nói: "Thánh Thượng đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, xin thứ tội."
Thánh Thượng Đại Càn gật đầu một cái, nói: "Vậy thì trẫm sẽ uống một ly trà rồi đi, đúng rồi, trẫm muốn uống trà ngâm lá bồ đề, nhớ kỹ là loại lá bồ đề mới hái, đắt tiền nhất kia."
Ngô Không: "..."
Thấy loại thái độ quỷ dị này của Thánh Thượng Đại Càn, Ngô Không vừa chột dạ lại vừa có một chút hoài nghi, trước kia vào thời điểm Thánh Thượng Đại Càn xuất hiện, lần nào không phải là khí thế rộng rãi, khí tức bao dung thiên hạ, phảng phất như có thể trấn áp thần châu bát hoang, không thể địch nổi, kết quả vào lần này xuất hiện lại giống như phản phác quy chân vậy.
Đây là do có chỗ tiến bộ? Hay là đã không còn lực lượng? Ngô Không lóe lên các ý tưởng, tiến hành suy đoán, nhưng lại không có chứng cứ, muốn xuất thủ thăm dò, nhưng mà gặp quỷ, chỉ có một mình luôn cảm thấy có chút hoảng hốt a...
Nhưng mà đúng vào lúc này...
"Con lừa trọc chính là con lừa trọc."
"Nhìn trước nhìn sau mãi thì có thể làm được cái gì."
"Trước tiên chém tới một đao rồi lại nói!"
Hư không nứt ra, một cỗ ma khí màu đen sôi trào mãnh liệt như hồng thủy vỡ đê bộc phát ra từ trong hư không, ma ý hung lệ đến cực điểm cuồn cuộn ở bên trong bảo điện Đại Hùng, trực tiếp kích hoạt lên rất nhiều tượng Phật ở bốn phía, trong lúc nhất thời toàn bộ bảo điện Đại Hùng đều xuất hiện dị tượng, làm cho người ta hoa mắt.
Xẹt! Ma khí tụ thành đao, hóa thành một vệt đao quang màu đỏ thẫm, bổ vào đỉnh đầu của Thánh Thượng Đại Càn.
Mà một đao này phảng phất như là kèn lệnh khai chiến vậy.
Ở bên trong bảo điện Đại Hùng, từng đạo từng đạo vết nứt không gian mở ra ầm ầm, trước trước sau sau lại có ba đạo thanh âm từ truyền ra bên trong không gian, mang theo khí thế Kích Toái Mệnh Tinh thông thiên.
"Ha ha ha! Càn võ, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!"
"Chết!‘’
’’Giết!’’