Đủ loại dấu hiệu cho thấy, xui xẻo nhất vẫn là những trưởng bối bị đồ đệ và cont trai hố.
Vốn bọn họ có thể sẽ thọ hết chết già, nhưng cũng bởi vì một số hậu bối mà sống không được yên lành.
Mà Vương Đằng nhất định phải có nhiều đồ đệ, cho nên một số tri thức an toàn nhất định phải nhanh chóng giao cho đồ đệ của hắn, để tránh đến sau cùng sẽ liên lụy sư phụ là hắn.
Để hắn bỏ qua việc thu đồ đệ, chuyện này đương nhiên là không thể nào, dù sao thì khen thưởng thật sự là quá thơm, hắn không nỡ.
Cho nên chỉ có thể cầu "Vững vàng" !
Mọi thứ đều phải vững vàng một chút!
Ở phía Tây Bắc của quận Thanh Lâm, có một tòa thành tên là Thiên Vũ, địa bàn quản lý của thành Thiên Vũ có một trấn tên là Phong Vân trấn.
Mặc dù chỉ là một trấn, nhưng diện tích của nó lại không nhỏ, thậm chí còn lớn hơn Thành Thiên Vũ một chút.
Chỉ riêng về độ phồn hoa thì đã hơn xa thành Thiên Vũ rồi.
Trong trấn có một trang viên chiếm diện tích cực lớn, tường vây thật cao vây quanh trọn cái trang viên, khiến người ta thấy không rõ tình huống bên trong.
Cửa chính của trang viên có hai tượng đá Hung thú đứng thẳng, hai bên có bốn vị tu sĩ áo trắng tung bay canh giữ, bảng hiệu trên cửa lớn có viết bốn chữ lớn lập lòe kim quang “Phong Vân sơn trang”.
Người đi đường xung quanh đi ngang qua đều lộ ra kính sợ và ánh mắt hâm mộ đối với trang viên này.
Phong Vân sơn trang đã cắm rễ ở nơi này gần ngàn năm, vốn chỉ là một gia tộc nhỏ trong trấn Phong Vân, sau này trong gia tộc xuất hiện một thiên tài tu luyện nên mới phát triển tới cấp độ như bây giờ, trở thành vị vua không ngai trong trấn Phong Vân.
Hoặc nói đúng hơn là vua không ngai ở khu vực này, hàng năm đều có rất nhiều thiếu niên thiếu nữ từ các thành trì khác đến Phong Vân sơn trang bái sư học nghệ, thậm chí còn có các thiên tài từ những nơi xa hơn không tiếc khoảng cách vạn dặm, đến đây bái nhập môn hạ Phong Vân sơn trang tu luyện.
Lúc này, trên đại sảnh trong đại điện, một vị nam tử trung niên với khuôn mặt thanh tú, dáng người cao gầy đang ngồi trên ghế bành vị trí đầu não của đại điện, ngồi bên cạnh hắn là một vị phụ nhân thành thục dáng người đầy đặn.
Hai bên đại điện có mấy nam tử trung niên và mấy vị lão giả tóc hoa râm, vẻ mặt đỏ ửng đang ngồi.
- Trang chủ, đệ tử ở thành Lạc Vũ truyền đến tin tức, phát hiện tung tích của một con Hắc Nham Mãng.
Một vị nam tử trung niên ngồi ở phía dưới lên tiếng nói.
- Tả trưởng lão, việc này sẽ giao cho ngươi làm, đến lúc đó ngươi nhất định phải mang thi thể con Hắc Nham Mãng kia hoàn chỉnh trở về.
Nam tử trung niên ngồi ở chủ vị nói.
- Vâng, trang chủ.
Nam tử vừa mới nói chuyện trả lời.
- Trang chủ, mật thám ở Lâm gia truyền đến tin tức, bọn họ phát hiện một mỏ huyền thiết ở hoang nguyên, chúng ta. . .
- Trang chủ, trang chủ, xảy ra chuyện lớn rồi.
Đúng lúc này, một âm thanh vội vàng hấp tấp từ bên ngoài đại điện truyền vào, đánh gãy vị trưởng lão đang nói chuyện.
Ngay sau đó, một đệ tử trẻ tuổi với vẻ mặt hoảng sợ vội vàng hấp tấp chạy vào đại điện.
- Chuyện gì? Ngươi vội vàng hấp tấp như thế còn ra thể thống gì.
Vị trưởng lão bị cắt ngang lời nói kia không cao hứng quát lớn, vừa rồi hắn đang nói chuyện quan trọng.
Khi trang chủ Phong Vân sơn trang ngồi tại vị trí đầu não nhìn thấy đệ tử trẻ tuổi đột nhiên xông vào đại điện này thì trái tim của hắn hung hăng hơi nhúc nhích một chút, vẻ mặt cũng thay đổi.
Nếu hắn nhớ không lầm, đệ tử trẻ tuổi trước mắt này chính là một trong những nhân viên trông coi mệnh bài các nhân vật trọng yếu trong tông, lúc này hắn đột nhiên xông vào đại điện, chỉ sợ. . .
Quả thật đúng là không sai, một giây sau, chỉ nghe thấy đệ tử trẻ tuổi kia nói:
- Trang chủ, ngay vừa rồi, mệnh bài của thiếu trang chủ nát.
- Cái gì mệnh bài nát? Ngươi còn không. . . Cái gì, mệnh bài của thiếu trang chủ nát?
Đùng!
Trang chủ Phong Vân sơn trang bỗng nhiên đứng dậy, một luồng khí tức cuồng bạo từ trên người hắn bay lên, lan rộng ra xung quanh người hắn, ghế thái sư dưới người hắn trực tiếp bị chấn nát.
Mỹ phụ ngồi bên cạnh cũng bỗng nhiên biến sắc, một đôi mắt đẹp lạnh lẽo nhìn chằm chằm đệ tử đang báo cáo phía dưới, lạnh giọng hỏi:
- Chuyện xảy ra khi nào? Ngươi chắc chắn đó là mệnh bài của con ta nát chứ?
- Đúng vậy, chính mắt đệ tử nhìn thấy, đúng là mệnh bài của thiếu trang chủ.
Đệ tử trẻ tuổi sợ hãi trả lời.
Đùng!
Trên người mỹ phụ bộc phát ra sát cơ ngập trời, thân hình của nàng đằng không bay lên, bay thẳng ra ngoài đại điện.
- Tả trưởng lão, Dương trưởng lão, các ngươi đi với ta tới Lôi Vân sơn mạch một chuyến.
Trong đôi mắt của trang chủ Phong Vân sơn trang chợt hiện hàn mang.
Hắn chính là dòng độc đinh, chớ nhìn bề ngoài hắn mới khoảng bốn mươi tuổi, thật ra hắn đã hơn một trăm tuổi, mà người tu luyện thực lực càng mạnh, muốn sinh con nối dõi sẽ càng khó khăn hơn.
Lúc này, con trai độc nhất của hắn lại bi thảm gặp độc thủ!
Một khi để hắn biết là ai làm, hắn nhất định sẽ băm thây người đó thành ngàn đoạn!
- Vâng, trang chủ.
Tả Phi và Dương Vân đồng thời ứng tiếng nói.
Nhìn lấy bóng lưng mấy người trang chủ rời đi, vẻ mặt của mấy vị trưởng lão còn lại trong đại điện cũng rất phức tạp.
Ai mà không biết trang chủ của bọn họ chỉ có một đứa con trai độc nhất, từ nhỏ đến lớn đều vẫn luôn được cưng chiều, may mà Dương Vĩ cũng không phụ lòng phụ mẫu hắn, nhưng lúc này lại. . .
- Không biết là người của phe thế lực nào làm?
- Khó nói, mấy thế lực nhị lưu kia môn hạ đệ tử cũng có thể.
- Cũng có thể là cừu nhân của trang chủ?
. . .