Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 128 - Chương 128. Tàng Bảo Đồ Tàn Khuyết

Chương 128. Tàng Bảo Đồ Tàn Khuyết Chương 128. Tàng Bảo Đồ Tàn Khuyết

Sáng sớm hôm sau, Lôi Vân sơn mạch.

Vợ chồng Dương Thiên và mấy vị trưởng lão Phong Vân sơn trang đã tiến vào trong bí cảnh, chỉ có Trương Mẫn còn lưu lai bên ngoài bí cảnh cửa vào.

Vương Đằng đã không có thời gian chú ý động tĩnh ở Phong Vân sơn trang, bởi vì linh chu của Thiên Thánh tông đã rời khỏi Lôi Vân sơn mạch, bay về phương hướng Thiên Thánh tông.

Lần này, lúc đến tất cả có 50 vị đệ tử của tông môn, trở về lúc cũng chỉ có 41 vị đệ tử, có chín vị đệ tử đã chết ở trong bí cảnh.

Số lượng này đã coi như là rất tốt rồi, không giống có tông môn, tổn thất hơn phân nửa đệ tử ở trong bí cảnh, cũng không biết đại hội Bách Tông lần tiếp theo có tham gia nữa hay không?

- Tốt, hiện tại có thể lấy đồ vật các ngươi thu hoạch được trong bí cảnh ra sửa sang một chút, chờ trở lại tông môn sẽ phải nộp lên một phần.

Vương Đằng thấy nơi này đã cách Lôi Vân sơn mạch rất xa, mới quay về hai đồ đệ nói.

- Vâng, sư tôn.

Chỉ thấy hai đồ đệ của hắn, mỗi người lấy ra ba bốn cái túi trữ vật.

Từng món thiên tài địa bảo, kỳ hoa dị quả, linh thạch, khoáng thạch, công pháp võ kỹ, linh khí, đan dược…

- Lấy đồ vật các ngươi lấy được của Phong Vân sơn trang ra đưa cho ta, ta muốn kiểm tra một chút.

Vương Đằng nhớ ra cái gì đó, nói với Phương Húc và Ngô Hoành.

- Vâng, sư tôn.

Một cái hộp ngọc được đưa đến trong tay Vương Đằng.

Hai canh giờ trôi qua.

Trong phòng các loại tư nguyên đều được chỉnh lý tốt, tất cả tràn đầy năm túi trữ vật.

Vương Đằng lấy đi bốn túi trữ vật chứa tư nguyên trân quý nhất trong đó, thừa lại một túi trữ vật là chuẩn bị để hai đồ đệ nộp lên cho tông môn.

Tuy tông môn không quy định một đệ tử nhất định phải nộp lên bao nhiêu, nhưng tư nguyên trong một túi trữ vật cũng tuyệt đối đã đầy đủ.

Dù sao có đệ tử nào có thể một người nộp lên một túi trữ vật chứa tư nguyên được chứ, giống những đệ tử có sư tôn làm trưởng lão, tuyệt đối sẽ âm thầm ăn chặn một số tư nguyên trân quý, trên người của bọn hắn sẽ không chỉ có một túi trữ vật.

Mà những đệ tử bình thường kia, ở trong bí cảnh lấy được càng nhiều tư nguyên thì sẽ lấy được chỗ tốt càng lớn.

Nộp lên đủ nhiều tư nguyên, đổi ra bao nhiêu linh thạch sẽ có thể đổi lấy thành điểm cống hiến tông môn.

Điểm cống hiến tông môn có thể đổi lấy tự thân cần tài nguyên tu luyện, đổi lấy công pháp võ học cấp độ cao ở tông môn.

Đối với đệ tử phổ thông thì đại hội Bách Tông cũng là một nhiệm vụ tốt có thể kiếm rất nhiều điểm cống hiến tông môn, tuy nhiệm vụ này có chút nguy hiểm, nhưng lấy được chỗ tốt cũng cũng đủ lớn.

Ba người của núi Vô Danh cũng không để ý có bao nhiêu điểm cống hiến tông môn, những thứ đó đối với sư đồ Vương Đằng không có nhiều tác dụng lắm.

- Sư tôn, đây là ta lấy được từ trên người một thi thể.

Trong tay Ngô Hoành cầm hai tấm da thú rách nát, đưa tới trước mặt Vương Đằng.

- Chẳng lẽ là mảnh vỡ công pháp võ học?Vương Đằng nhất thời cảm thấy hứng thú.

Cái đồ chơi này hắn hiểu rõ, trên da thú đó thông thường đều ghi chép một số công pháp võ học có uy lực lớn, sau khi tu luyện đều có diệu dụng, chờ chánh thức tìm được hoàn chỉnh thì có thể so với thần kỹ, đánh trời đánh đất đánh không khí.

Hai tay của hắn trịnh trọng tiếp nhận hai tấm da thú, đối với thứ đồ tốt này, chính là phải có cảm giác nghi thức.

- Ủa? Đường cong uốn lượn này là kinh mạch gì, còn có đường cong này lại là cái gì? Lạc Vân phong này lại là cái thứ quỷ gì?

Vương Đằng cảm thấy có khả năng mình đã nghĩ sai, có thể hai tấm da thú trong tay hắn không phải là ghi chép công pháp gì cả.

- Sư tôn, ta và sư huynh cảm thấy, hai tấm da thú này hẳn là cùng một tấm bản đồ bảo tàng, chỉ có điều bây giờ hình như vẫn còn thiếu khuyết hai tấm da thú, cho nên nhìn không ra cái gì.

Ngô Hoành ở bên cạnh thấy sư tôn một mực trầm tư, không khỏi lên tiếng nói.

Tàng bảo đồ?

Thì ra là mảnh vỡ tàng bảo đồ.

Cái gì? Lại là mảnh vỡ tàng bảo đồ!Vẻ mặt Vương Đằng lập tức trở nên đặc sắc lên.

Người nào không biết, người nắm giữ mảnh vỡ tàng bảo đồ không phải khí vận chi tử thì cũng là tủ sắt hình người.

Nói như vậy, sau khi khí vận chi tử giết chết một người, hoặc là diệt đi một gia tộc thế lực, thì hắn luôn có thể tìm được mảnh vỡ tàng bảo đồ ở chỗ kẻ địch, lại thêm trên người hắn đã có sẵn mảnh vỡ tàng bảo đồ, hoặc là sau này trên đường nhặt được một nửa còn lại của mảnh vỡ tàng bảo đồ.

Từ đó mở ra con đường nổ banh trời.

- Hít ~!

Vương Đằng hít sâu một hơi, dùng ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía nhị đồ đệ của hắn.

- Chẳng lẽ lại nhị đồ đệ của mình đã nghịch tập trở thành khí vận chi tử rồi? Hay là, địch nhân vốn có của hắn muốn đi ra diệt sát tên đồ đệ này của hắn, làm cho nhị đồ đệ Ngô Hoành của hắn đã trở thành một tủ sắt hình người rồi?

- Sư tôn, ngài sao vậy?

Ngô Hoành cảm thấy ánh mắt sư tôn nhìn hắn có chút lạ.

- Khụ khụ, vi sư vừa mới nghĩ lên một ít chuyện.

Vương Đằng ho khan hai tiếng nói.

- Đúng rồi, Phương Húc, trên người ngươi có đồ vật giống như tàng bảo đồ hay không?

Vương Đằng lại không yên lòng hỏi một câu.

- Sư tôn, trên người của ta không có.

Phương Húc lắc đầu nói.

- Há, vậy là tốt rồi.

Vương Đằng nhẹ nhàng thở ra.

- Sư tôn, có vấn đề gì sao?

- Ừm, vấn đề có chút nghiêm trọng.

Vương Đằng nghiêm túc nói.

- Các ngươi đều biết, bình thường, người đạt được mảnh vỡ tàng bảo đồ, không phải khí vận chi tử thì cũng là người sẽ bị khí vận chi tử chém giết.

- Cái gì? Sư tôn, ngươi… Ngươi nói là sư đệ có khả năng bị khí vận chi tử chém giết?

Vẻ mặt Phương Húc ở bên cạnh đại biến nói.

Bình Luận (0)
Comment