- Sao nơi này lại đột nhiên xuất hiện không gian ba động? Là có cường giả tới giết người của Vương mỗ hắn? Hay là nói có cường giả đi ngang qua nơi đây?
Phía trên linh chu, ánh mắt của hai người Ngụy Võ và Phí Diệu Tài cũng ngưng trọng nhìn phương hướng truyền đến không gian ba động.
- Ngụy sư huynh, đây là?
- Khó mà nói, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút.
Ngụy Võ lắc đầu nói ra, điều động linh chu ngừng lại.
- Không gian ba động xuất hiện, đơn giản chỉ có mấy loại tình huống: Một, trận pháp truyền tống không gian; hai, xuất hiện bảo vật không gian, hoặc là cửa vào bí cảnh; ba, cường giả xuất thủ, hoặc là cường giả đi ngang qua; bốn, sử dụng ngọc phù truyền tống không gian; năm. . .
Cho dù là xuất hiện loại tình huống nào cũng đủ để để mấy người Ngụy Võ trận địa sẵn sàng đón quân địch, dù sao thì Thiên Thánh tông bọn họ còn không dùng nổi đồ vật cao đoan như vậy, ngoại trừ ba người nào đó trên linh chu là ngoại lệ.
Ba hơi đi qua, một bóng người tự giữa không trung rơi xuống, ngã rơi đến trên mặt đất.
- Ầm!
Vương Đằng mới vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy một cảnh tượng này.
Đồng thời, trong óc của hắn truyền đến âm thanh của hệ thống:
- Đinh! Kiểm tra thấy gần đây có một tên đệ tử có thiên phú cấp S.
Vương Đằng không có chút nào bị kinh hỉ làm choáng váng đầu óc, ngược lại là trước tiên thả tinh thần lực ra, tỉ mỉ dò xét phạm vi mấy chục dặm xung quanh nhiều lần.
Ừm, hắn không dò xét được gì cả.
- Ngụy sư huynh, vừa rồi hình như là một thiếu niên, hắn thụ thương.
Phí Diệu Tài nói.
- Ừm, ta nhìn thấy.
Ngụy Võ nói xong câu đó thì trầm mặc lại.
- Hắn giống như thụ bị thương rất nặng, đã hôn mê.
Phí Diệu Tài nói.
- Ta nhìn thấy.
- Ngụy sư huynh, chúng ta có muốn cứu hắn hay không?
- Ta chính đang tự hỏi.
- . . .
Vương Đằng cũng dời ánh mắt lên trên bóng người đang hôn mê kia.
Đó là một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, một thân hoa phục có chút rách rưới, vẻ mặt cũng rất tái nhợt.
- Thiếu niên này khí tức trên người, giống như có chút quen thuộc?
Vương Đằng nghĩ một lát, mới nhớ tới, thiếu niên này hẳn là người hắn đã nhìn thấy trong trang viên ở quận thành Thanh Lâm, bên cạnh có cường giả bảo vệ.
Cho nên, thiếu niên này hẳn là bị người khác truy sát, sử dụng không gian truyền tống ngọc phù trốn tới đây?
- Bên cạnh thiếu niên này chính là có không ít người trong bóng tối bảo vệ, trong đó còn có một người tu vi còn cao hơn hắn, mà bây giờ lại xuất hiện loại tình huống này, chẳng lẽ. . .
Vẻ mặt Vương Đằng nhất thời nghiêm túc.
- Đây cũng không phải là việc nhỏ, chỉ sợ thực lực của người xuất thủ không đơn giản, nếu như. . .
- Ngụy sư huynh, ngươi đừng suy nghĩ nữa, nếu ngươi còn nghĩ tiếp nữa thì chỉ sợ người đó sẽ chết đấy.
Phí Diệu Tài hảo tâm nhắc nhở một câu.
- Ngụy trưởng lão, không suy nghĩ thêm chút nữa sao?
Vương Đằng hỏi.
- Vương trưởng lão, Thiên Thánh tông ta thân là môn phái chính đạo, gặp phải loại chuyện này, theo lý nên ra tay cứu trợ.
Ngụy Võ chính khí lẫm nhiên nói.Nói xong thân ảnh của hắn đã nhảy xuống Linh Chu, chạy về hướng thiếu niên kia.
Vương Đằng thấy thế, vẫn không ra tay ngăn cản Ngụy Võ.
Hắn suy nghĩ một chút đã hiểu, Ngụy Võ hẳn là muốn nhân cơ hội này kết giao với thế lực sau lưng thiếu niên kia.
Dù sao thì người có thể sử dụng ngọc phù truyền tống không gian, bối cảnh thế lực phía sau khẳng định không tầm thường, lại nhìn niên kỷ của thiếu niên kia, chỉ sợ là con cháu ruột thịt của một đại gia tộc nào đó, mà còn là chủng loại được sủng ái, nếu không thì trên người không thể nào có vật trân quý như vậy.
Tuy nhìn như Ngụy Võ của Thiên Thánh tông ra tay cứu thiếu niên kia có chút không thỏa đáng, có thể sẽ vì thế mà mang đến phiền phức.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, nhưng cũng không hẳn vậy, khi Thiên Thánh tông của bọn hắn nhìn thấy việc này thì đại biểu đã nhúng tay sự kiện này.
Nếu xuất thủ là thế lực đối địch của gia tộc sau lưng thiếu niên, hoặc là cùng gia tộc phái người tới, như vậy sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì giết chết thiếu niên này, tất nhiên sẽ xuất thủ đối với mọi người của Thiên Thánh tông.
Nếu đã nhúng tay vào việc này thì sao không nhân cơ hội này kết xuống một đoạn hữu nghị với trưởng bối sau lưng thiếu niên này.
Ngụy Võ ôm thiếu niên đang hôn mê lên linh chu, nói với Phí Diệu Tài ở bên cạnh:
- Phí sư đệ, linh chu tạm thời giao cho ngươi điều khiển, mau chóng rời khỏi nơi đây, ta về phòng trước cứu chữa thiếu niên này một phen.
- Được rồi, Ngụy sư huynh.
Vương Đằng ngược lại không gấp, nếu đã lên phải thuyền thì đã là người của hắn, đừng hòng chạy.
Còn về, thiếu niên kia bái Ngụy Võ làm sư phụ thì càng là chuyện không thể nào.
Thời khắc này, Vương Đằng đang vừa đi về phòng vừa suy tư tin tức của thiếu niên kia.
Tính danh: Sở Chiếu
Tu vi: Chân Nguyên cảnh tầng một
Công pháp: Thuần Hoàng Quy Nhất Quyết (Thiên giai trung phẩm)
Võ kỹ: Thất Sát Phần Thiên Trảm, Phi Yến Du Long Bộ, Toái Không Quyền, Điệp Lãng Chưởng
Chú thích: Trên người kẻ này có huyết mạch Vương giả.
- Huyết mạch Vương giả? Lại là họ Sở?
Vương Đằng cảm thấy việc này hơi rắc rối rồi.
Thân phận của Sở Chiếu hẳn là con cháu vương thất của Vương Triều Đại Càn, thiên phú huyết mạch bất phàm, bên cạnh có cường giả bảo vệ, tuổi tác nhỏ như vậy mà tu vi đã là Chân Nguyên cảnh tầng một, những thứ này đều đủ để chứng minh thân phận kẻ này không phải con cháu vương thất bình thường.
Lại liên hệ đến chuyện Sở Chiếu bị ám sát, chỉ sợ là diễn ra một tiết mục tranh đoạt hoàng vị.
Chỉ riêng những chuyện này thôi đã rất phiền toái rồi, dù sao thì hiện tại thực lực của hắn còn chưa đủ để đối kháng với vương thất Vương Triều Đại Càn.
Trong tay của hoàng tử phái người ám sát Sở Chiếu kia khẳng định có một đống chó săn thực lực mạnh mẽ, lại thêm nguyên nhân thân phận, cường giả muốn nịnh bợ hắn chắc chắn cũng không ít.