Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 131 - Chương 131. Về Tông (Phần 2)

Chương 131. Về Tông (Phần 2) Chương 131. Về Tông (Phần 2)

Thật ra những chuyện này đều không phải là chuyện gì quá lớn.

Căn cứ tri thức lý luận phong phú của Vương Đằng suy đoán, những thứ này đều có thể chỉ là tiểu đả tiểu nháo, nguy hiểm nhất là tới từ những yếu tố khác.

Giống như, trong số các hoàng tử có khả năng còn ẩn giấu đi một vị khí vận chi tử chân chính, chờ hoàng tử khác tranh đấu đều không khác mấy thì hắn mới ra mặt thu thập tàn cục, leo lên hoàng vị.

Đây là chuyện rất có thể sẽ xảy ra.

Nếu như lại đến chuyện soán vị gì đó thì lại càng đáng sợ.

Khi đó cũng là lúc nguy hiểm nhất, Địa Võ cảnh nhiều như chó, Thiên Võ cảnh đi đầy đất, ngay cả Vương giả cũng có thể xuất hiện cái mười mấy người, thậm chí là cường giả như Hoàng cảnh, Đế cảnh cũng có thể xuất hiện.

Đương nhiên, còn có một loại tình huống cũng là khí vận chi tử lấy thân phận con rể xuất hiện, trợ giúp anh vợ hoặc là em vợ tranh đoạt hoàng vị.

Chuyện này cũng không có cách nào, ai kêu hồng nhan tri kỷ bên cạnh khí vận chi tử nhiều như chó chứ.

Cái gì mà nhìn một chút đã yêu mến khí vận chi tử; cái gì mà khí vận chi tử làm đùi gà ăn quá ngon; hay những chuyện máu chó như anh hùng cứu mỹ, không thể không lấy thân báo đáp. . .

- Ai!

Vương Đằng thở dài, hắn cảm thấy hắn quá khó khăn.

Nếu như lúc trước hắn vừa xuyên qua tới đã bị một vị nữ thần chân chính xinh đẹp coi trọng thì nói không chừng hắn đã theo rồi, đáng tiếc, hắn không có đãi ngộ này.

Thời gian một ngày trôi qua, linh chu cách Thiên Thánh tông đã không xa.

Trong một gian phòng, Sở Chiếu cũng tỉnh lại từ trong hôn mê.

- Đây là nơi nào?

Sở Chiếu ngồi dậy nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ngồi trên một cái giường, trong lòng cũng của hắn cũng thở dài một hơi.

- Vị tiểu hữu này, ngươi đã tỉnh.

Đúng lúc này, âm thanh của Ngụy Võ vang lên.

Trong thời gian một ngày này, Ngụy Võ đều ở trong phòng, chính là vì một khắc Sở Chiếu thức tỉnh này.

- Vị tiền bối này, là ngươi đã cứu ta?

Sở Chiếu hỏi.

Tuy Sở Chiếu xuất thân bất phàm, nhưng cũng không tạo thành tính cách xem thường người khác.

- Không sai, chính là lão phu cứu được tiểu hữu.

- Cảm ơn ân cứu mạng của tiền bối, ngày sau vãn bối nhất định sẽ hậu báo.

- Tiểu hữu nói quá lời, hiện tại thương thế trên người ngươi còn chưa khôi phục, có thể yên tâm ở trong phòng liệu thương.

Ngụy Võ nói.

- Cảm ơn tiền bối!

Sở Chiếu chắp tay nói cám ơn.

- Ha ha, việc nhỏ mà thôi, không biết tiểu hữu họ gì?

- Vãn bối họ. . . Lâm, tên Không.

- Lão phu Ngụy Võ, không làm phiền Lâm tiểu hữu nghỉ ngơi, chờ đến Thiên Thánh tông ta, nếu như Lâm tiểu hữu có chuyện gì thì cứ đi tìm lão phu.

Ngụy Võ tươi cười nói.

Chờ Ngụy Võ rời khỏi phòng, lúc này Sở Chiếu mới quan sát hoàn cảnh xung quanh.

- Cũng không biết mấy người Ngụy công công thế nào rồi?

Sở Chiếu thở dài một hơi.

Ngày đó, mấy người hắn và Ngụy công công bị hơn mười người người áo đen ám sát, nếu không phải Ngụy công công và đám thủ hạ của hắn liều chết ngăn cản thì chỉ sợ hắn đã rất khó trốn thoát.

Nhưng cho dù như thế, hắn cũng phải dựa vào ngọc phù truyền tống không gian mới thoát ra được.

- Bây giờ ta lẻ loi một mình, trên người còn đang bị thương, lại không liên lạc được với mấy người Ngụy công công, chỉ sợ còn phải mượn nhờ lực lượng tông môn của Ngụy tiền bối mới được.

Sở Chiếu cũng hiểu rõ, tình cảnh của hắn bây giờ rất không ổn, tuy những người kia tạm thời không tìm được tung tích của hắn, nhưng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Bên cạnh hắn cũng không có ai có thể sai sử, muốn liên lạc với mẫu thân và cữu cữu của hắn, cũng không phải dễ dàng như vậy.

Người xuất thủ đối phó hắn khẳng định sẽ cân nhắc đến chuyện này.

. . .

Vương thành, trong một phủ đệ khí phái.

Trong thư phòng, một vị thanh niên với vẻ mặt lạnh lùng đang ngồi đọc sách.

Qua rất lâu, một âm thanh nhàn nhạt mới vang lên:

- Chuyện đó làm thế nào rồi?

Một cái bóng trong góc khuất khom hành lễ nói:

- Chủ nhân, hắn đã chạy trốn.

Qua một hồi lâu, âm thanh của thanh niên mới vang lên lần nữa:

- Chỉ chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, vậy thì còn sống có tác dụng gì nữa, xử lý sạch sẽ một chút.

- Vâng, chủ nhân!

Cái bóng trong góc lắc lư một trận, lập tức biến mất khỏi thư phòng.

. . .

Núi Vô Danh.

Lúc này, hình thể của Hổ Nữu lại lớn hơn một vòng, tu vi của nàng cũng tiến bộ một chút, đã đột phá đến cấp 3 hậu kỳ.

Nguyên nhân chủ yếu vẫn là Hổ Nữu thừa dịp sư tôn không có ở đây nên không quá chú tâm tu luyện, nếu không thì nói không chừng đã đột phá đến cấp 4.

- Tiểu Bạch, nghe sư tôn ta nói, mấy người Vương sư thúc sắp trở về rồi, ngươi nói chờ Vương sư thúc trở về, ta đi cầu hắn để ngươi xuống núi chơi với ta được không?

Vương Hân Hân vuốt ve đầu của Hổ Nữu, nhẹ giọng hỏi.

- Ngao ngao!

. . .

Lôi Vân sơn mạch, trong bí cảnh.

Lúc này, vẻ mặt vợ chồng Dương Thiên âm trầm nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trải qua hơn một ngày tìm kiếm, bọn họ rốt cuộc tìm được một tia khí tức lưu lại, cuối cùng đứng ở nơi lúc trước hai người Dương Vĩ và Phương Húc chiến đấu.

Hai luồng sát khí mãnh liệt không chút kiêng kỵ khuếch tán ra xung quanh, làm cho một chút trùng chuột nhỏ yếu gần đó đều bị chấn nhiếp xụi lơ trên mặt đất, không dám nhúc nhích.

- Khí tức Tiểu Vĩ lưu lại là biến mất ở đây, chỉ sợ thi thể của Tiểu Vĩ cũng đã bị hủy thi diệt tích.

Ánh mắt của Dương Thiên nhìn chòng chọc lên trên mặt đất, đó là một bãi dấu vết màu đen, không khí xung quanh đến bây giờ vẫn còn tản ra một mùi hôi thối nhàn nhạt.

Khi Trương Như nhìn thấy một màn này thì ngược lại là bình tĩnh lại, không ai biết phía sau gương mặt bình tĩnh đó đến cùng ẩn giấu đi sát ý kinh khủng như thế nào, sẽ bạo phát lúc nào?

Bình Luận (0)
Comment