Qua một hồi lâu, có lẽ là ba phút, có lẽ là năm phút, có lẽ là mười phút, Dương Thiên mới thu hồi ánh mắt đang nhìn dưới mặt đất.
Ánh mắt ẩn chứa sát khí của hắn quan sát xung quanh.
Tuy lúc trước hai người Phương Húc và Ngô Hoành sau khi chiến đấu đã sửa lại một chút để tránh bại lộ dấu vết của bản thân, nhưng xung quanh vẫn lưu lại không ít dấu vết chiến đấu, giống với một cái hố trên vách đá dựng đứng, cự mãng lăn lộn lưu lại dấu vết hư hại trên mặt đất xung quanh.
- Có thể hung thủ giết chết Tiểu Vĩ không chỉ một người, một người trong đó có nhục thân rất mạnh, tốc độ và lực công kích cũng rất mạnh, nếu không thì không cách nào giết chết Tiểu Vĩ và những người khác trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Dương Thiên nói.
Trương Như lẳng lặng nghe, nhưng trong mắt của hắn lại lóe qua một tia tinh quang.
- Tiểu Như, chúng ta ra ngoài đi, chúng ta nhất định sẽ tra được hung thủ giết chết Tiểu Vĩ.
- Ừm.
...
- Mấy người Ngụy trưởng lão trở về, cũng không biết chiến tích của các sư huynh ở đại hội Bách Tông lần này thế nào?
Đệ tử ngoại môn Giáp nói.
- Khẳng định rất không tệ, không nhìn thấy trên mặt mấy người Vô Nhai sư huynh đều mang ý cười à, lần này chắc chắn ở đại hội Bách Tông đã dương uy phong của Thiên Thánh tông ta.
Đệ tử ngoại môn Ất nói.
- Ừm, lần này khẳng định có rất nhiều sư huynh sư tỷ trở thành chấp sự, ngươi nói đại hội Bách Tông lần sau, hai chúng ta có cơ hội đi tham gia hay không?
Đệ tử Giáp hỏi.
- Chuyện này, ta nghe nói đại hội Bách Tông vẫn rất nguy hiểm, tuy Thiên Thánh tông chúng ta không tệ, nhưng lấy thực lực của chúng ta vẫn là không đi thì tốt hơn.
Đệ tử Ất nói.
- Ai, ta nghe nói tông chủ đã mang theo một đám trưởng lão đến quảng trường tông môn chờ mấy người Ngụy trưởng lão trở về, thật muốn đi xem mà.
Đệ tử Giáp nói.
- Đừng suy nghĩ nữa, công việc của chúng ta bây giờ chính là rất quan trọng, đại biểu cho thể diện của Thiên Thánh tông chúng ta, không thể sai sót, công việc này của chúng ta, những người khác đều muốn làm mà không được.
Đệ tử Ất một mặt quang vinh nói.
- Ừm.
Đệ tử Giáp cũng gật đầu theo.
Hai bóng người giống như là một phong cảnh mỹ lệ, đứng sừng sững ở trước cổng lớn phía ngoài nhất của Thiên Thánh tông.
Linh chu mang theo một hồng quang, bay về hướng hướng quảng trường tông môn.
Lúc này, tông chủ của Thiên Thánh tông đã mang theo một đám trưởng lão chờ ở trên khán đài của quảng trường tông môn, xung quanh quảng trường cũng đã tụ lại một số đệ tử tông môn.
Mặc dù không náo nhiệt như đại hội tông môn, nhưng nhân số cũng không ít.
- Mau nhìn kìa, là mấy người sư huynh trở về.
- Mấy người Ngụy trưởng lão cũng trở về.
...
Trên khán đài, tông chủ và các vị trưởng lão đều nhìn về phía linh chu, trên linh chu đó không chỉ có đệ tử của bọn hắn, càng là lực lượng trung kiên của Thiên Thánh tông trong tương lai.
Tuy bọn họ đã thông qua truyền tin ngọc phù biết tình huống đại khái, nhưng không thấy tận mắt thì không thể yên tâm.
Linh chu vững vàng dừng ở một chỗ trên mặt đất, Ngụy Võ đi đầu từ trên linh chu nhảy xuống, Sở Chiếu cũng theo một đám đệ tử đi xuống linh chu.
- Tông chủ, chúng ta trở về.
- Ngụy trưởng lão, vất vả các ngươi.
- Việc nên làm mà.
...
- Các ngươi đều rất tốt, đều là đệ tử tinh anh của Thiên Thánh tông ta, biểu hiện của các ngươi ở đại hội Bách Tông lần này rất tốt...
Vương Đằng yên lặng đi qua bên cạnh, không muốn lẫn vào những chuyện này, hắn chỉ đang tự hỏi làm sao để lừa dối Sở Chiếu, thu hắn làm đệ tử.
Đúng vậy, Vương Đằng một đường suy nghĩ nghiêm túc, tên đồ đệ này hắn vẫn phải thu.
Tuy phiền phức trên người tên đồ đệ này có khả năng không nhỏ, nhưng trên người đồ đệ nào của hắn mà không có chút phiền phức, chỉ có điều không hiện ra bên ngoài thôi.
Vương Đằng đều đã nghĩ kỹ, hắn muốn trong hai ngày này lừa dối Sở Chiếu trở thành đệ tử của hắn, mặc kệ có được hay không, hắn cũng sẽ mang theo môn hạ đệ tử ra ngoài một đoạn thời gian.
Cái này gọi tránh hiểm khẩn cấp!
Dù sao thì thân phận của Sở Chiếu vẫn còn có chút quá nhạy cảm, trong khoảng thời gian hắn ở Thiên Thánh tông, nói không chừng sẽ dẫn tới phiền phức gì đó, làm không tốt trong Thiên Thánh tông sẽ có thám tử thuộc về vương thất.
Cho nên vẫn là nhanh chóng đi ra ngoài, chờ qua tình thế này rồi trở lại cũng không muộn.
Vừa vặn thừa cơ đi tìm hiểu tìm hiểu tin tức về cừu nhân của Ngô Hoành kia.
...
- Ngao ngao (sư tôn, sư huynh, các ngươi trở về rồi).
- Vương trưởng lão, đại thiếu gia, Ngô thiếu gia.
Phương Đức đứng ở bên cạnh, cung kính ân cần thăm hỏi nói.
- Tiểu sư muội, đức thúc.
- Ừm, trong khoảng thời gian ta không có ở đây, Hổ Nữu không gây phiền phức gì chứ?
Vương Đằng nhẹ gật gật đầu, hỏi.
- Ngao ngao (sư tôn, ta rất ngoan. )
Hổ Nữu nói.
- Vương trưởng lão, tiểu thư Hổ Nữu không trêu chọc phiền toái gì, trong khoảng thời gian ngài không có ở đây, phía trên núi Vô Danh cũng không xảy ra chuyện gì, ngoại trừ tiểu thư Vương Hân Hân của núi Tiên Tử thỉnh thoảng sẽ tới đây tìm tiểu thư Hổ Nữu chơi đùa.
Phương Đức cung kính trả lời.
- Sư phụ, tiểu tỷ tỷ mặc quần áo trắng kia khá tốt, mỗi lần tới đều sẽ mang rất nhiều đồ ăn ngon cho Hổ Nữu.
Hổ Nữu nói.
- Hổ Nữu, sau này ngươi nhớ kỹ không nên tùy tiện ăn đồ ăn của người xa lạ cho, biết chưa?
Vương Đằng nghiêm túc nói.
Hắn cảm thấy, đề phòng ý thức của Hổ Nữu quá thấp, còn có hắn biên soạn quyển tác phẩm đồ sộ kia, chờ sau khi Hổ Nữu biến hóa cũng có thể để cho nàng bắt đầu học tập.
- Ta đã biết, sư tôn.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của sư tôn, Hổ Nữu cuối cái đầu nhỏ xuống.
- Ừm, nhớ kỹ là tốt.
Vương Đằng dừng lại một chút, nói tiếp:
- Mấy người các ngươi thu thập một chút, mấy ngày nay ta sẽ dẫn lấy các ngươi ra ngoài lịch luyện một đoạn thời gian.