- Sư tôn, chúng ta sắp đi ra ngoài sao?
Hổ Nữu nói.
- Sư tôn, là có chuyện gì phải không?
Phương Húc và Ngô Hoành hỏi.
Hai người bọn họ là biết sư tôn của mình là rất ít đi ra ngoài, trừ phi là có chuyện gì, cho nên mới có câu hỏi này.
- Được rồi, Vương trưởng lão.
Phương Đức nói.
- Ừm, là có chút việc phải xử lý, cả ngày tu luyện ở trên núi cũng bất lợi đối với các ngươi, vừa vặn mang các ngươi ra đi ngoài thấy chút việc đời, thuận tiện đi tìm hiểu một chút tin tức về Đường Hùng.
Vương Đằng nói.
Vương Đằng đương nhiên sẽ không nói với ba đồ đệ rằng hắn là bởi vì tránh hiểm khẩn cấp nên mới mang theo bọn hắn đi ra ngoài, chuyện này sẽ làm hại hình tượng sư tôn của hắn.
- Vâng, sư tôn, ta lập tức đi chuẩn bị ngay.
Nghe xong lời này, tinh thần Ngô Hoành cũng chấn động.
Lần này sư tôn xuống núi tuyệt đối là vì chuyện của hắn!
Núi Lạc Vân.
Đây là ngọn núi mà Thiên Thánh tông chuyên dùng để chiêu đãi khách quý.
Trong một gian phòng chiêu đãi khách quý, Sở Chiếu khoanh chân ngồi ở trên giường.
Tuy mấy người tông chủ Thiên Thánh tông còn chưa biết rõ thân phận chân thật của Sở Chiếu, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đem hắn an bài tại một gian chiêu đãi khách quý trong phòng.
Đây là bước đầu tiên để trao đổi hữu hảo.
- Thiên Thánh tông chỉnh thể thực lực hơi yếu a, nhưng mà muốn muốn liên lạc với đến cữu cữu cùng mẫu phi người, chỉ sợ còn muốn nhờ lực lượng của bọn hắn mới được.
Sở Chiếu thầm nghĩ trong lòng.
Hôm nay, hắn được Ngụy Võ giới thiệu, đã gặp tông chủ của Thiên Thánh tông.
Tông chủ của Thiên Thánh tông cũng rất nhiệt tình biểu thị với hắn, nếu như hắn có nhu cầu gì thì đều nguyện ý ra tay trợ giúp hắn.
Sở Chiếu hiểu rõ, tông chủ của Thiên Thánh tông là muốn mượn cơ hội này lấy lòng người hoặc là thế lực ở sau lưng hắn.
Hắn cũng không ghét những chuyện này, hiện tại bên cạnh hắn vừa vặn thiếu người, có nhu cầu có lợi ích thì mới có thể dụng tâm trợ giúp hắn nhiều hơn.
Chỉ cần có thể giúp hắn liên hệ với người của cữu cữu hoặc là mẫu phi, chờ hắn trở về an toàn thì hắn cũng không để ý cho Thiên Thánh tông một chút chỗ tốt.
Sở Chiếu không biết là, ở bên ngoài gian phòng đang có một lão giả vẻ mặt đỏ ửng len lén đánh giá hắn.
- Có được hay không thì đợi chút nữa lừa dối.
Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng.
Người này chính là Vương Đằng từ núi Vô Danh lén chạy tới.
Tuy xung quanh gian phòng chiêu đãi khách quý có bố trí có một ít trận pháp, nhưng những trận pháp này hoàn toàn vô dụng đối với Vương Đằng.
Thậm chí hắn còn lại lần nữa bố trí mấy trận pháp ở xung quanh, tất cả chuyện này, thậm chí Sở Chiếu ở trong phòng cũng không thể phát hiện.
- Két!
Bóng người Vương Đằng đã xuất hiện trong phòng.
- Người nào?
Sở Chiếu bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhìn lên lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt này.
- Chẳng lẽ là người đuổi giết ta đã truy đến đây sao?
Ánh mắt của Sở Chiếu lạnh lẽo, một giây sau, bóng người của hắn nhanh chóng lao ra, đánh về hướng lão giả.
Một chưởng không có dấu hiệu nào, hung hăng vỗ tới lồng ngực của lão giả.
Thế nhưng tay của Sở Chiếu còn đánh đến lồng ngực lão giả thì đã bị lão giả dùng một tay giữ lại, sau đó uốn éo, cảm giác đau đớn kịch liệt nháy mắt làm cho Sở Chiếu liên tục hít một hơi lãnh khí.
- Ha ha, tính tình nóng nảy như vậy sao? Vừa thấy người đã động thủ?
Lão giả cười ha hả nói.
- Đến cùng ngươi là ai? Chẳng lẽ không biết nơi này là địa bàn của Thiên Thánh tông sao? Nếu làm ra động tĩnh lớn, đến lúc đó cao thủ Thiên Thánh tông tuyệt đối sẽ bị dẫn tới, đến lúc đó ngươi tuyệt đối không chạy được.
Sở Chiếu lạnh giọng nói.
- Ha ha, tiểu gia hỏa, không cần uổng phí sức lực, nơi này đã bị ta bố trí trận pháp, những người kia của Thiên Thánh tông sẽ không cảm giác được tình huống nơi này đâu.
Lão giả vẫn như cũ nở nụ cười tươi như hoa, nói:
- Huống chi, cho dù bị bọn họ cảm thấy thì lại như thế nào, trước thực lực tuyệt đối, bọn họ lại có thể làm gì, chẳng lẽ ngươi còn hy vọng bọn họ có thể cứu ngươi khỏi trong tay của ta hay sao?
Nghe nói như thế, trong lòng Sở Chiếu nhất thời trầm xuống.
Từ trong lời nói của lão giả, hắn không khó đoán ra tu vi thực lực của người này sợ rằng đã rất mạnh, mà lại không phải mạnh bình thường, ít nhất thì người mạnh nhất Thiên Thánh tông có lẽ không phải là đối thủ của hắn.
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Lão giả bỏ tay Sở Chiếu ra, cười híp mắt nhìn hắn.
- Lão phu thấy thiên tư của ngươi không tệ, muốn nhận đồ đệ chơi đùa.
Khóe miệng Sở Chiếu giật một cái.
Muốn nhận đồ đệ chơi đùa?
Có ai lại là bố trí trận pháp, lén lút đi vào phòng thu đồ đệ như ngươi không?
Nhưng Sở Chiếu cũng không vội trả lời, dù sao thì thực lực của lão giả trước mắt này thâm bất khả trắc, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, ngay cả chạy trốn cũng không làm được.
Một khi từ chối, ai biết tính tình của lão giả này thế nào, có thể trong cơn tức giận giết hắn hay không?
- Tiền bối, ngươi đến tột cùng là ai, tại sao phải thu ta làm đồ đệ?
- Không phải lão phu đã nói rồi sao, ta thấy thiên tư của ngươi không tệ nên muốn thu ngươi làm đồ đệ chơi đùa.
Lão giả cười nói.
- Nhưng ít nhất ta cũng phải biết tiền bối ngươi đến tột cùng là ai chứ?
Sở Chiếu nói.
Vì mạng nhỏ của mình, hắn không ngại bái sư phụ, nhưng hắn vẫn muốn biết lão giả trước mắt này đến tột cùng là ai.
Lấy thân phận của hắn, nếu muốn tìm một người có thực lực cường đại bái sư cũng không phải là việc khó gì, hắn vẫn luôn không bái sư cũng là bởi vì hắn chướng mắt cường giả Thiên Võ cảnh, hắn muốn bái cường giả phía trên Vương cảnh làm sư.