- Bái sư, ngươi đương nhiên có thể biết thân phận của vi sư.
Lão giả vẫn như cũ cười ha hả nói.
- ...
- Vậy tiền bối ngươi biết thân phận của ta sao?
- Ha ha, thế nào, muốn thăm dò lão phu hay sao?
Lão giả cũng không tức giận, không nóng không lạnh nói:
- Sở Chiếu, con cháu vương thất của Vương Triều Đại Càn, trên người có huyết mạch Vương giả.
Trái tim Sở Chiếu bắt đầu cuồng loạn lên, hắn lại thật sự biết thân phận của ta?
Phải biết hắn cũng không nói qua thân phận hắn của mình ở trước mặt người ngoài.
Tại sao hắn lại biết được?
Chẳng lẽ lại lúc trước đã gặp hắn, lần này cố ý theo tới?
- Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, ta họ Lâm, tên Không.
Vương Đằng khoát tay áo, tiếp tục nói:
- Không cần phải vội phủ nhận, ta không có hứng thú đối với thân phận của ngươi, lão phu chỉ thấy ngươi có chút thiên phú nên muốn nhận đồ đệ thôi.
- Lão phu cũng không phải nhất định phải thu ngươi làm đồ, tiếp đó, ta cho ngươi hai con đường lựa chọn, lựa chọn thế nào do chính ngươi chọn.
- Một, chuyện ngày hôm nay sẽ xem như chưa từng xảy ra, ta chưa từng tới, ngươi cũng chưa từng gặp ta, sau này, chúng ta cũng sẽ không gặp nhau nữa.
- Hai, ngươi bái ta làm thầy, ta truyền cho ngươi võ học vô thượng, để sau này ngươi có cơ hội thành Thánh, thậm chí thành Thần.
Sở Chiếu có chút ngốc trệ nhìn người trước mắt này.
Người này không phải là thằng điên chứ?
Thành Thánh? Thậm chí thành Thần?
Đây là khái niệm gì, tương đương với để Vương Triều Đại Càn bọn hắn đi tấn công Đế Quốc Đại Tần vậy.
Chuyện tuyệt đối không thể nào!
Từ xưa đến nay, có thể có bao nhiêu người thành Thánh, lại càng không cần phải nói thành Thần.
Vương Triều Đại Càn bọn họ qua nhiều năm như thế, đi ra một nhân vật lợi hại nhất cũng chỉ mới là là nửa bước Hoàng cảnh mà thôi.
Muốn thành Thánh là chuyện khó khăn bực nào.
Nhưng nhìn vị lão giả trước mắt này, trong lòng Sở Chiếu lại chần chờ.
Vẻ mặt chắc chắn, phong khinh vân đạm, giống như Thánh cảnh, Thần cảnh trong mắt hắn cũng không gì hơn cái này.
Lỡ như người trước mắt này thật sự có bản lĩnh này thì sao, hoặc dù kém một chút cũng không sao.
Mộng tưởng từ nhỏ của hắn là trở thành một cường giả, một cường giả còn cường đại hơn lịch đại tiên tổ của hắn.
Mà lại tu vi của lão giả trước mắt này đúng là thâm bất khả trắc, hắn một chút cũng không cảm thấy sâu cạn trên người lão giả.
Người trước mắt còn biết thân phận thật của hắn, giống như không gì có thể lừa hắn?
Hiện tại bên cạnh hắn cũng không có cường giả bảo hộ, nếu như lão giả trước mắt muốn muốn giết hắn thì chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trái lại, nếu như hắn có thể bái lão giả này làm thấy thì về mặt an toàn hẳn là có thể có một ít bảo hộ, nếu sau này phát hiện...
Suy tư trong chốc lát, trong lòng Sở Chiếu đã làm ra một quyết định.
- Tiền bối, ta nguyện ý bái ngài làm thầy.
...
- Đinh! Chúc mừng kí chủ đã thu nhận một vị đồ đệ thành công, khen thưởng công pháp Thiên Đế Quyết, khen thưởng võ học Thiên Đế Quyền, khen thưởng 100 sợi Đế Vương Chi Khí, khen thưởng 10 viên Chính Dương Định Linh Hoàng Đan!
Nghe trong đầu truyền đến âm thanh khen thưởng, nụ cười trên mặt Vương Đằng lại chưa từng biến mất.
Nhất là sau khi hắn phát hiện Thiên Đế Quyết lại là công pháp Thần giai thì nụ cười trên mặt càng đậm hơn.
Tuy Hổ Nữu tu luyện cũng là công pháp Thần giai, nhưng lại là không hoàn chỉnh, chỉ có Thôn Phệ Thiên, nhưng bản Thiên Đế Quyết này lại khác, nó là một bản công pháp Thần giai hoàn chỉnh.
Ánh mắt Vương Đằng nhìn Sở Chiếu cũng phát sáng lên.
Đương nhiên hắn cũng hiểu rõ, đây nhất định là khí vận của hắn tăng lên, bằng không thì cũng sẽ không thu nhận đồ đệ cấp S lại được khen thưởng Công pháp Thần giai.
Nhớ ngày đó, khi hắn nhận lấy Phương Húc, khen thưởng chỉ là công pháp Thiên giai cực phẩm.
- Tiền. . . Sư tôn, ngài sao vậy?
Lúc này Sở Chiếu mới nhớ tới, hắn đã vừa mới bái vị lão giả trước mắt này làm sư.
- Khụ khụ, vi sư là vì thu được đồ đệ nên có chút quá tại cao hứng.
Vương Đằng thu liễm lại nụ cười trên mặt nói.
Sở Chiếu không tin nhìn chính mình vừa mới bái sư tôn, luôn cảm giác dáng vẻ của lão giả trước mắt này có chút không đáng tin cậy, vừa rồi hắn có chút qua loa.
Thu đồ đệ, có cần phải cao hứng đến bộ dạng này sao?
Chẳng lẽ lại Sở Chiếu hắn thật sự có thiên tư thành Thần?
- Sư tôn, bây giờ ngài có thể nói cho ta biết thân phận của ngài chưa?
Sở Chiếu cẩn thận hỏi.
- Cái này hiển nhiên là phải nói cho ngươi, nhưng mà, ngươi như là đã bái nhập môn hạ của ta, vi sư đương nhiên phải dẫn ngươi đi gặp sư huynh sư tỷ của ngươi trước.
Vương Đằng nói.
- Sư tôn, ta còn có sư huynh và sư tỷ à?
Sở Chiếu có chút chần chờ hỏi.
Hắn cảm thấy có thể hắn đã bị lừa, sư tôn mình vừa mới bái có thể là một đại lừa gạt.
Vốn cho là sư tôn là nhìn hắn tư chất bất phàm mới thu hắn làm đồ, hắn lại là môn hạ đệ tử duy nhất của sư tôn, ai biết giờ lại lòi ra sư huynh và sư tỷ.
Chẳng lẽ bây giờ người có được thiên tư thành Thần phổ biến như thế sao?
- Ừm, ngươi là đồ đệ thứ tư ta nhận lấy, yên tâm đi, hai sư huynh của ngươi lớn hơn ngươi không bao nhiêu đâu, sư tỷ của ngươi. . . Tính toán ra, tuổi tác còn nhỏ hơn ngươi không ít.
Vương Đằng nghĩ tới tuổi tác của Hổ Nữu thì có chút chần chờ.
Nha đầu kia từ khi sinh ra đến nay giống như cũng chưa được bao nhiêu tháng, nhỏ như vậy đã làm sư tỷ. . .
- Xong xong!
Sở Chiếu nhìn biểu lộ xoắn xuýt này của sư tôn, trong lòng gọi thẳng xong đời.
Nhìn bộ dạng này, hắn nhất định là bị lừa, đều do hắn quá đơn thuần.
Bây giờ phải làm thế nào mới tốt đây?
Có nên tìm một cơ hội thừa cơ chạy trốn hay không đây?