Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 135 - Chương 135. Bị Dao Động (Phần 2)

Chương 135. Bị Dao Động (Phần 2) Chương 135. Bị Dao Động (Phần 2)

- Đi thôi, Tiểu Chiếu, ta dẫn ngươi đi gặp sư huynh và sư tỷ của ngươi một chút.

Vương Đằng nói.

- Sư tôn, ta trực tiếp đi như vậy không tốt lắm đâu?

Sở Chiếu chần chờ nói.

Bây giờ hắn không muốn đi cùng sư tôn tiện nghi này, hắn muốn mượn lực lượng Thiên Thánh tông liên hệ với cữu cữu và mẫu phi của hắn, chờ sau khi hắn trở về, sau này tuyệt không dễ dàng ra khỏi cửa.

Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, lừa đảo quá nhiều, đối với tiểu tử ngây thơ như hắn quá không hữu hảo.

- Ừm, ngươi nói như vậy cũng đúng.

Vương Đằng nói.

- Đúng vậy, sư tôn, hay là ngài đi về trước, chờ sau này đồ nhi lại đi tìm ngài.

Sở Chiếu vội vàng nói.

- Không cần phiền toái như vậy, ngươi lưu cho bọn hắn một tờ giấy là được rồi.

Vương Đằng khoát tay nói.

- Sư tôn, như vậy có phải không tốt lắm hay không?

- Không có gì không tốt.

Nếu không phải cân nhắc đến mang theo Sở Chiếu đi thẳng một mạch như vậy có khả năng sẽ khiến mọi người của Thiên Thánh tông điều tra toàn diện.

Lại thêm, trong hai ngày này, hắn sẽ mang theo một đám đệ tử ra ngoài lịch luyện, hắn sợ đến lúc đó người của Thiên Thánh tông sẽ liên tưởng chuyện Sở Chiếu đột nhiên mất tích đến trên người Vương Đằng hắn, chuyện này tất nhiên là một chuyện phiền toái.

Mà sau khi lưu lại một tờ giấy này, chí ít sẽ chuyển di lực chú ý của đám người Thiên Thánh tông.

Dù sao IQ của những người khác đều là chuyển động vây quanh khí vận chi tử.

- Được rồi, sư tôn, ta sẽ đi viết.

Sở Chiếu đành phải bất đắc dĩ gật đầu nói.

- Cảm ơn Ngụy trưởng lão thi cứu và Thiên Thánh tông chiêu đãi, một vị cung phụng trong gia tộc đã phụng mệnh đến, ta đã quyết định trước trở về gia tộc với cung phụng, ngày sau tất có hậu báo.

- Cái này cho ngươi, có thể che giấu khí tức bản thân.

Vương Đằng giao một khối ngọc bội khắc hoạ trận pháp ẩn hơi thở vào trong tay Sở Chiếu.

- Tốt, vi sư sẽ dẫn ngươi đi gặp sư huynh và sư tỷ của ngươi.

Vương Đằng kẹp lấy thân thể của Sở Chiếu, sau đó lặng yên không tiếng động rời khỏi núi Lạc Vân, bay về hướng núi Vô Danh.

- Đến rồi.

Cũng không lâu lắm, Vương Đằng đã mang theo Sở Chiếu về tới núi Vô Danh.

Bây giờ Sở Chiếu mới có rảnh quan sát hoàn cảnh xung quanh, hắn rất xác định, nơi này vẫn thuộc phạm vi Thiên Thánh tông.

Cho nên nói, sư tôn của hắn là ẩn cư ở Thiên Thánh tông? Hoặc là bản thân cũng là người của Thiên Thánh tông?

Trong lúc nhất thời, trong lòng Sở Chiếu là ngũ vị tạp trần, nghĩ Sở Chiếu hắn có thân phận bực nào, đường đường là con cháu vương thất đích tôn, tam hoàng tử của Vương Triều Đại Càn, hôm nay lại bị một lão đầu lừa dối.

Tuy thế giới này cũng không cấm chỉ có thể bái một sư phụ, chuyện phản bội sư môn cũng không ít, nhưng Sở Chiếu hắn cũng không phải người như vậy.

Thế nhưng vừa nghĩ tới sau này có người nói tam hoàng tử Vương Triều Đại Càn từng bị người lừa dối bái sư thì trong lòng của hắn lại là một trận bi thương.

- Được rồi, đi với ta.

Vương Đằng nói với Sở Chiếu ở bên cạnh, sao hắn có thể không biết trong lòng đồ đệ mình vừa mới thu này suy nghĩ cái gì.

Vương Đằng mang theo Sở Chiếu về tới gian phòng của hắn, lại gọi mấy người Phương Húc đi qua.

- Sư tôn, vị này là?

Phương Húc và Ngô Hoành dời ánh mắt nhìn về phía Sở Chiếu, nếu như hắn nhớ không lầm, vị này hình như là người được Ngụy trưởng lão cứu trở về kia mà.

- Các ngươi. . .

Sở Chiếu cũng giật mình nhìn về phía hai người Phương Húc, lại quay đầu nhìn về phía sư tôn.

- Ngao ngao (sư tôn, sao ngươi biến thành như vậy rồi? )

Hổ Nữu đến đến bên cạnh lão giả, ngửi ngửi mấy lần, gào gào kêu nói.

- Hắn tên là Sở Chiếu, là đệ tử mà vi sư vừa thu nhận tối nay, sau này sẽ là sư đệ của các ngươi.

Vương Đằng nói ra, đồng thời đổi về hình dạng nguyên bản.

Nhìn thấy bộ dáng sư tôn thay đổi, trong lòng Sở Chiếu càng là thê lương vạn phần.

- Bây giờ xong thật rồi, nghĩ hắn đường đường là tam hoàng tử Vương Triều Đại Càn mà lại bái một vị trưởng lão của thế lực tam lưu làm sư tôn, sau này nếu như để khác người biết. . .

- Sở Chiếu, vị này là đại sư huynh của ngươi - Phương Húc, vị này là nhị sư huynh của ngươi - Ngô Hoành, vị này là tam sư tỷ của ngươi - Hổ Nữu, vị này là Phương Đức, cũng là người của núi Vô Danh chúng ta.

Vương Đằng lại không biết ý nghĩ trong lòng Sở Chiếu ra sao, mà chỉ nhất nhất giới thiệu với hắn.

- Tiểu sư đệ tốt!

- Sư đệ tốt.

- Ngao ngao (sư đệ tốt)

Hổ Nữu cũng hô theo.

- Các sư huynh sư tỷ tốt.

Sở Chiếu đắng chát cười nói.

Không ngờ sư tôn còn thu cả Yêu thú làm đồ đệ, chuyện này thật là. . .

Ngay sau đó, lông mi Sở Chiếu lại nhíu một cái.

- Vừa rồi lúc sư tôn mang mình bay trở về, nói như vậy, tu vi của sư tôn ít nhất cũng trên Linh Võ cảnh, như vậy sư tôn cũng không phải là một vị trưởng lão phổ thông, mà chính là vẫn ân cư ở Thiên Thánh tông.

Vừa nghĩ tới đó, vẻ mặt Sở Chiếu mới dễ nhìn hơn không ít.

Dù sao thì hắn cũng đã nhìn qua tiểu sử của một số cường giả, những cường giả đó không có gì thì ưa thích giả trang ăn mày, lão tăng quét rác, lão đầu bình thường trong Tàng Thư lâu,…

Không chừng sư tôn của hắn cũng là một cường giả ẩn tàng như vậy!

- Tốt, nếu đã các ngươi đều đã quen biết, bây giờ mọi người đi về trước đi, sáng mai chúng ta sẽ rời đi.

- Được rồi, sư tôn!

Vẻ mặt Phương Húc và Ngô Hoành kích động rời khỏi phòng, Hổ Nữu cũng vui sướng chạy theo ra ngoài.

- Sáng mai rời khỏi Thiên Thánh tông, khẳng định là về tông môn chân chính của sư tôn.

Sở Chiếu ở bên cạnh nghe thấy lời này thì trong lòng nhất thời kích động.

Bình Luận (0)
Comment