Một lát sau, một thiếu niên giống Sở Chiếu ban đầu đến bảy tám phần xuất hiện ở trước mặt Vương Đằng.
Vương Đằng nhìn một hồi, lắc đầu nói:
- Tư chất của ngươi có chút kém, kém xa hai vị sư huynh của ngươi, tu luyện một đêm mà chỉ mới đến loại trình độ này.
Tuy Vương Đằng cũng không rõ ràng lúc trước Phương Húc và Ngô Hoành tu luyện hai môn võ học này dùng thời gian bao lâu, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn dùng để nói dạy Sở Chiếu.
Không thể để cho đồ đệ cảm thấy thiên tư của hắn tốt bao nhiêu, quá kiêu ngạo không tốt.
Huống chi, hiện tại tư chất của Sở Chiếu đúng là kém hơn hai vị sư huynh của hắn.
- Sư tôn, lúc trước mấy người sư huynh tu luyện hai môn võ học này dùng bao lâu?
Sở Chiếu không phục hỏi.
Hắn không tin hai sư huynh của hắn, tu luyện hai môn võ học này dùng thời gian ngắn hơn hắn.
Về phần tam sư tỷ của hắn, hắn lập tức lựa chọn quên lãng, chủ yếu là hắn và tam sư tỷ của hắn cũng chưa từng giao lưu.
Chẳng lẽ lại muốn hắn "Ngao ngao" để giao lưu với tam sư tỷ hay sao?
- Sau này tự ngươi sẽ biết.
Vương Đằng nói.
- Hiện tại tu vi của hai vị sư huynh kia là gì?
Sở Chiếu vẫn như cũ không phục hỏi.
Hắn tự tin lấy độ tuổi này của hắn đã có tu vi Chân Nguyên cảnh, tuyệt đối có thể tính được hai chữ "Thiên tài".
- Cũng chỉ mạnh hơn ngươi một chút.
Vương Đằng nhìn Sở Chiếu, thản nhiên nói.
- Sư tôn, chẳng lẽ tu vi của hai vị sư huynh cũng là Chân Nguyên cảnh?
- Tu vi của hai người bọn họ chỉ là Huyền Nguyên cảnh, chỉ mạnh hơn ngươi bây giờ một chút mà thôi.
Vương Đằng nhìn Tứ đệ tử trước mặt, lại nói tiếp:
- Có điều, bọn họ bái ta làm thầy cũng chưa được bao lâu, mới chỉ hơn một năm mà thôi, khi đó tu vi đại sư huynh của ngươi mới Thối Thể cảnh tầng chín, khi đó nhị sư huynh của ngươi kinh mạch đứt đoạn, đan điền bị hủy, hoàn toàn không có tu vi.
Nghe nói như thế, Sở Chiếu ngốc trệ, một tia ảo tưởng sau cùng trong lòng của hắn cũng tan vỡ.
Lúc đầu sư tôn thật không lừa hắn, thiên tư của hắn đúng là không bằng hai vị sư huynh.
Không, là căn bản không cách nào so sánh với hai vị sư huynh!
Nhìn thấy tiểu đồ đệ biểu lộ một mặt đờ đẫn, Vương Đằng cũng không đành lòng.
- Tiểu Chiếu à, ngươi có biết vì sao tốc độ tu luyện của hai vị sư huynh của ngươi lại nhanh như vậy không?
- Sư tôn, chẳng lẽ không phải bởi vì tư chất của hai sư huynh tốt sao?
Sở Chiếu nói.
- Đây chỉ là một phương diện thôi, ngươi phải hiểu được, một người không phải cứ có tư chất tốt thì có thể tiến bộ thần tốc, hắn cần tư nguyên, cần công pháp tu luyện phù hợp với bản thân, khi đều đạt được những điều kiện này thì mới có thể chân chính tiến bộ thần tốc.
Vương Đằng nói.
- Quan trọng nhất chính là, bọn họ gặp sư phụ là ta, yên tâm đi, sau này tốc độ tu luyện của ngươi cũng sẽ không chậm hơn các sư huynh của ngươi.
Nghe đến đó, ánh mắt của Sở Chiếu nhất thời sáng lên.
- Đúng vậy, hai vị sư huynh chỗ lấy tu luyện nhanh như vậy, không chỉ có là bởi vì tư chất tốt, tư nguyên sung túc, càng là bởi vì được sư tôn truyền thụ công pháp tu luyện phù hợp với thân.
- Cảm ơn sư tôn đề điểm, đồ nhi hiểu rõ.
Âm thanh của Sở Chiếu đều cao hơn không ít.
- Ừm, không tệ, có ngộ tính, ngươi trước thay y phục vào đẹo mặt nạ này lên đi.
Vương Đằng từ trong không gian hệ thống lấy ra một bộ trang bị.
- Vâng, sư tôn.
. . .
Núi Lạc Vân.
- Ngô trưởng lão, xảy ra chuyện lớn rồi, Lâm công tử, hắn đã đi rồi.
Một bóng người tuổi trẻ bước nhanh tới, rất nhanh đã đi tới trước một động phủ.
- Bạch!
Một lão giả mặc áo gai vải thô xuất hiện trước mặt đệ tử thiếu niên.
Hắn là một vị trưởng lão thâm niên của Thiên Thánh tông, lần này cố ý phụng mệnh trú đóng trên núi Lạc Vân.
- Chuyện xảy ra khi nào?
Hai mắt lão giả nhíu lại, nghiêm nghị nói.
- Chính là ngay vừa rồi, sáng nay đệ tử đi đến nơi ở của Lâm công tử thì phát hiện đã không thấy Lâm công tử đâu nữa.
Đệ tử trẻ tuổi vội vàng trả lời, sau đó hắn lại giống như nhớ ra cái gì đó, lại từ trong ngực móc ra một tờ giấy:
- Đúng rồi, Ngô trưởng lão, đây là đệ tử phát hiện trong phòng Lâm công tử.
Lão giả nhận lấy tờ giấy, nhìn thoáng qua.
- Tốt, việc này ta đã biết, ngươi đi xuống trước đi.
- Vâng, Ngô trưởng lão.
- Vù vù!
Cũng không lâu lắm, phía trên núi Lạc Vân lại có thêm hai bóng người.
- Ngô sư đệ, đã xảy ra chuyện gì sao?
Ngụy Võ chạy tới trước nhất lên tiếng hỏi.
- Ngô trưởng lão, ngươi vội vàng gọi chúng ta tới như vậy, không biết có chuyện gì?
Tông chủ của Thiên Thánh tông hỏi.
- Tông chủ, Ngụy sư huynh, sáng nay một đệ tử phát hiện vị Lâm công tử kia đã biến mất, đây là tờ giấy từ được trong phòng vị công tử kia.
Lão giả lấy tờ giấy ra, đưa cho tông chủ của Thiên Thánh tông.
Tông chủ của Thiên Thánh tông xem hết nội dung trên tờ giấy, lại đưa tờ giấy tới trong tay Ngụy Võ.
- Nói như vậy, Lâm công tử đã trở về với vị cung phụng kia từ đêm qua rồi sao?
Ngụy Võ xem hết nội dung trên tờ giấy, cau mày nói.
- Nhìn nội dung được viết trên tờ giấy, giống như là chuyện như thế, nhưng mà cũng không loại trừ tình huống khác.
Tông chủ của Thiên Thánh tông nói.
- Ngô trưởng lão, tối hôm qua ngươi không phát hiện động tĩnh dị thường gì chứ?
- Không phát hiện, tất cả bình thường.
Lão giả cười khổ lắc đầu.
- Nói như vậy, thực lực người tới nhất định rất mạnh, chí ít đều mạnh hơn chúng ta không ít.
Ngụy Võ suy đoán nói, đồng thời đưa ánh mắt nhìn về phía ở giữa nhất tông chủ của Thiên Thánh tông ở giữa nhất.
- Ngụy sư huynh nói không sai, ta cũng nghĩ như vậy.
Lão giả cũng theo gật đầu nói.