Tông chủ của Thiên Thánh tông phát giác được ánh mắt của Ngụy Võ lộ vẻ kỳ quái, cũng có chút không được tự nhiên:
- Ngươi nhìn ta làm gì, mặc dù tu vi của ta hơi thấp một chút, nhưng ta tuổi trẻ, lớn lên đẹp trai, có cha vợ.
- Khụ khụ, có thể là vì Lâm công tử muốn an toàn nên mới không thông báo cho chúng ta một tiếng.
- Ừm, tông chủ nói cực phải.
- Vậy bây giờ chúng ta?
- Chúng ta không cần làm gì, cũng không phải làm gì, chờ đợi là đủ.
Vẻ mặt của tông chủ Thiên Thánh tông nghiêm túc nói.
- Vâng, tông chủ.
Thật ra mấy người bọn họ cũng hiểu rõ, mặc kệ Lâm công tử kia là thật theo cường giả trong gia tộc trở về, hay là ra hắn xảy ra bất ngờ thì phương thức xử lý tốt nhất hiện tại của bọn họ cũng là xem như không biết, chờ đợi là đủ.
Từ tình huống người kia có thể không kinh động Ngô trưởng lão đến xem, chỉ sợ thế lực dính dấp sau lưng Lâm công tử còn phiền phức hơn bọn hắn tưởng.
Mấy người tông chủ Thiên Thánh tông không biết là, vị Lâm công tử mà bọn họ đăm chiêu suy nghĩ kia đã vừa mới theo mấy người Vương Đằng rời khỏi Thiên Thánh tông.
Lúc Vương Đằng mang theo cả đám rời khỏi núi Vô Danh, vẫn rất thân mật dựng lên một tấm bảng hiệu ở phía dưới chân núi Vô Danh.
- Bản tọa đã mang theo môn hạ đệ tử rời núi lịch luyện, chưa biết ngày về!
Vương Đằng viết.
- Sư tôn, bây giờ chúng ta đi đâu đây?
Phương Húc hỏi.
Vương Đằng nhìn xung quanh một chút, cũng có chút buồn bực.
Nói thật, hắn thật đúng là chưa nghĩ ra nên đi đâu, chỉ mới nghĩ phải sớm rời đi thôi.
Hắn nhìn Hổ Nữu và Sở Chiếu mang theo mặt nạ bên cạnh một chút, rất nhanh đã có quyết định.
- Trước tiên tìm một nơi bế quan tu luyện một tháng, chờ sư muội các ngươi biến hóa, sư đệ hoàn toàn nắm giữ hai môn võ học kia rồi tính tiếp.
- Vâng, sư tôn.
Nửa ngày sau, linh chu dừng lại trên bầu trời một dãy núi nhỏ.
Vương Đằng nhìn dãy núi nhỏ phía dưới, nói:
- Ngay ở đây đi.
Nửa giờ sau, mấy căn phòng nhỏ xuất hiện ở trước mắt mấy người.
- Phương Húc, Ngô Hoành, hai người các ngươi đi với ta, hiện tại bắt đầu bố trí trận pháp.
Vương Đằng nói với đại đồ đệ à nhị đồ đệ.
- Vâng, sư tôn.
Hai người đi theo sau lưng Vương Đằng, bắt đầu bố trí trận pháp trong dãy núi nhỏ này.
- Cách Âm trận, Mê Huyễn trận nhất định phải an bài.
- Dò Xét trận cũng phải an bài.
- Tụ Linh Trận, Bát Phương Quy Nguyên Trận.
- . . .
- Sư tôn, có cần bố trí Cấm Không đại trận hay không?
Vương Đằng tức giận gõ trán Phương Húc một cái.
- Ôi, sư tôn, đau!
- Ngươi nếu như bố trí Cấm Không đại trận, ngọc phù truyền tống không gian của ngươi còn sử dụng thế nào, huống chi, vi sư đã bố trí hơn hai mươi trận pháp phòng ngự ở đây, phòng ngự một chút kẻ địch Thiên Võ cảnh vẫn không có vấn đề gì.
Mặc dù chỉ là một nơi bế quan tu luyện lâm thời, nhưng Vương Đằng vẫn bỏ ra khá nhiều công sức.
Chí ít trận pháp phòng ngự, khốn địch, công kích, dò xét, bẫy rập,… những trận pháp này thì một cái cũng không thiếu.
Có thể nói không khoa trương thì trình độ phòng ngự này đã hoàn toàn không kém hơn đại trận hộ tông của một số thế lực nhị lưu.
- Hổ Nữu, trong khoảng thời gian này, ngươi phải thật tốt tu luyện, tranh thủ sớm biến hóa, không được ham chơi.
Vương Đằng nhìn Hổ Nữu trước mặt, nghiêm khắc nói.
- Ngao ngao (Ta biết rồi, sư tôn)
Hổ Nữu gật cái đầu nhỏ đáp.
Thật ra lấy thiên phú của Hổ Nữu, lại thêm tu luyện là công pháp Thần giai, nếu nói về tốc độ tu luyện, dưới tình huống có đầy đủ tư nguyên thì tuyệt đối sẽ nhanh hơn hai vị sư huynh của nàng nhiều.
Nhưng tiểu hài tử ham chơi, hắn cũng rất lý giải.
Giống như hắn của ban đầu, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học hắn thường cùng một người bạn thân trong lớp thường xuyên đi quán net xuyên đêm, sau cùng, hắn thành công toại nguyện tiến vào nhà máy điện tử đánh ốc vít, mà người bạn thân kia của h ắn thành công ra nước ngoài học.
Điều này nói rõ cái gì, điều này nói rõ có một số việc không phải ngươi nỗ lực là có thể đuổi kịp người khác.
Dù sao thì khí vận chi tử chân chính chỉ có một mà thôi.
Mà khí vận chi tử thành công cũng phải đi một đường có người trợ giúp mới thành công.
Giống như trong cơ thể có một sư tôn là mỹ nữ; trên người mang giới chỉ, bên trong có một lão gia gia; đi trên đường cái, trên đường gặp một lão ăn mày, mời hắn ăn con gà quay, uống một hớp rượu, nhất định phải truyền cho hắn một môn công pháp kỳ hoa độc nhất hoặc là chỉ có hai người mới tu luyện qua; gặp phải nguy hiểm, luôn có người hoặc là cường giả đi ngang qua đến cứu...
Còn về việc mất hết tu vi thì đây đều là thao tác thường quy, tư nguyên trên người vẫn còn, Đông Sơn có thể tái khởi.
Mà cho dù tư nguyên trên người lúc đó không đủ thì cũng không sao, chỉ cần ngồi xổm trên mặt đất, lấy tay sờ mặt đất một chút là sẽ có ngay 10 ngàn linh thạch cực phẩm đến tay...
Vương Đằng lại nhìn tiểu đồ đệ mình vừa thu, nói:
- Trong khoảng thời gian này ngươi cứ tu luyện hai môn võ học ta truyền cho tốt, tranh thủ sớm ngày tu luyện đạt đến cao thâm.
- Vâng, sư tôn.
- Ừm, nhưng mà xét thấy tư chất của ngươi có chút kém, vi sư nơi này còn mấy viên đan dược tăng lên tư chất, cho ngươi hết đấy.
Vương Đằng nói.
Sở Chiếu nhìn qua sư tôn, ánh mắt có chút u oán:
- Tuy tư chất của mình có thể thật sự hơi kém một chút, nhưng sư tôn, ngài cũng không cần nói ra ngay trước mặt sư huynh và sư tỷ như vậy chứ.
Có điều hắn vẫn rất kích động tiến lên, nhận lấy đan dược sư tôn cho hắn.
Thân là con cháu vương thất, hắn vẫn có nghe nói về loại đan dược tăng lên tư chất này, còn về những thiên tài địa bảo có thể tăng lên một chút tư chất, hắn cũng đã ăn không ít rồi.