- Trong khoảng thời gian này có gì không hiểu thì hỏi hai vị sư huynh của ngươi.
Vương Đằng nói.
- Ta đã biết, sư tôn.
Sở Chiếu trả lời.
Vương Đằng lại dời ánh mắt về phía trên người đại đồ đệ và nhị đồ đệ.
- Trong khoảng thời gian này, hai người các ngươi mỗi ngày dành ra một canh giờ giảng giải một chút môn quy cho tiểu sư đệ của các ngươi, đến lúc đó ta sẽ thi thử thành quả học tập của hắn.
Vương Đằng nói với hai người, giọng nói chợt biến đổi:
- Hắc hắc, nếu như đến lúc đó ta phát hiện tiểu sư đệ của các ngươi chưa học đến tinh túy thì các ngươi biết hậu quả rồi đấy.
Vẻ mặt hai người Phương Húc và Ngô Hoành biến đổi, tất cả đều dời ánh mắt nhìn về phía Sở Chiếu đầu óc mơ hồ.
- Tốt, vi sư đi bế quan tu luyện.
Vương Đằng nói với mọi người một câu, sau đó đi về hướng căn phòng nhỏ phía sau lưng.
- Ngao ngao (đại sư huynh, nhị sư huynh, tiểu sư đệ, ta cũng đi tu luyện. )
Hổ Nữu đi theo Phương Đức.
- Tới tới tới, tiểu sư đệ, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu giảng giải cho ngươi một chút môn quy của sư môn, ngươi nhất định phải dụng tâm học tập.
Thấy sư tôn và sư muội đều đã rời đi, Phương Húc và Ngô Hoành vội vàng lôi kéo Sở Chiếu còn đang trong mê mang đi qua một bên, bắt đầu tưới tiêu môn quy.
- Thứ nhất...
- Thứ hai...
- ...
- Đại sư huynh, nhị sư huynh, đây chính là môn quy của sư môn chúng ta sao?
Sở Chiếu giật mình nhìn hai vị sư huynh, hắn cảm thấy hình như vừa rồi hai vị sư huynh của hắn đã nói sai rồi.
- Trên đời này lại có môn quy kỳ lạ như vậy sao?
Môn quy của những danh môn chính phái kia, cái nào không phải trừ gian giếth ác, thích hay làm việc thiện, tuy những chuyện xấu xa cũng không ít, nhưng môn quy vẫn rất nghiêm túc.
Cho dù là môn quy của những môn phái ma đạo kia cũng không kỳ quái như thế này.
Chẳng lẽ hắn lại bái nhập cẩu môn rồi sao?
- Không sai, đây đúng là môn quy của sư môn chúng ta.
Phương Húc vẻ mặt nghiêm túc nói.
Nhìn bộ dáng không dám tin của Sở Chiếu, Ngô Hoành nói tiếp:
- Tiểu sư đệ, đừng nhìn ta môn quy của sư môn chúng ta có chút kỳ quái, nhưng đây đều là đại đạo chí lý vô thượng chân chính.
- Ngươi phải biết, chỉ có người sống đến cuối cùng mới là anh hùng, mới là thiên tài, người chết kia chính là người xấu, là thất bại.
- Tiểu sư đệ, ngươi biết cái gì là khí vận chi tử không?
Sở Chiếu lắc đầu.
- Khí vận chi tử chính là những người sinh ra theo thời thế, bọn họ có thể xuất thân bình thường, cũng có thể sinh ra ở đại gia tộc, nhưng bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó chính là từ lúc mới bắt đầu đều không được người khác để ý, thậm chí bị người chế giễu, nhục mạ, khi nhục.
- Nhưng bọn họ lại có thể là khí vận chi tử, một khi bọn họ chính thức quật khởi thì tu luyện đối với bọn họ sẽ đơn giản giống như uống nước ăn cơm vậy, chiến đấu vượt cấp là chuyện thường ngày, gặp phải nguy cơ sinh tử thì có cường giả cứu, mua thanh kiếm rỉ sắt sét ven đường thì có thể là Thần khí bị phong ấn...
Sở Chiếu nghe đến rất động dung, nhưng mà lập tức hỏi:
- Nhị sư huynh, chuyện này thì có liên quan gì với môn quy của sư môn chúng ta?
Ngô Hoành không lập tức trả lời vấn đề này, mà hỏi ngược lại:
- Tiểu sư đệ, ngươi biết vì sao một con trai của tộc trưởng, nhưng ngay cả một người hầu cấp thấp nhất trong gia tộc cũng đều có thể tùy ý khi nhục hắn không?
- Sao lại như vậy? Làm sao có thể có người như vậy?
Sở Chiếu vội vàng lắc đầu nói.
Hắn không tin trên đời còn có thể có người như vậy, thân là con trai tộc trưởng của một gia tộc, cho dù lại chán nản thế nào thì cũng không thể nào để cho một người hầu tùy ý khi nhục được?
Trừ phi, lão cha tộc trưởng của hắn chết rồi, tất cả mọi người trong gia tộc kia đều là cừu nhân của hắn!
Cho nên mới có thể xảy ra chuyện như vậy.
Sau đó, Sở Chiếu hỏi:
- Sư huynh, đó là vì lão cha tộc trưởng của hắn chết rồi, gia tộc kia tất cả đều là cừu nhân của hắn sao?
Ngô Hoành lắc đầu, nói:
- Không phải, là bởi vì người đó có thể là khí vận chi tử.
Sở Chiếu ngây dại, hắn làm sao cũng không nghĩ ra lại là câu trả lời này.
- Sư huynh, chẳng lẽ khí vận chi tử đều là kỳ hoa như vậy.
- Đó cũng không phải, đa số họ đều rất bình thường, nhưng mà cũng có một số ít là không bình thường, ví dụ như, cừu nhân của khí vận chi tử giết cha mẹ của hắn, khí vận chi tử nhất định phải học võ tu luyện dưới mí mắt cừu nhân kia, chỉ chờ mong báo thù; còn có cho dù khí vận chi tử ở gia tộc toàn là cừu nhân của hắn, nhưng đến lúc gia tộc đó gặp nguy cơ thì hắn vẫn sẽ trông mong chạy về...
Sở Chiếu nghe thấy vậy thì cực kỳ rung động, cho tới bây giờ, hắn chưa từng nghĩ trên thế gian lại có chuyện như thế...
Đây là những chuyện mà hắn đều không thể thấy được trong những tiểu sử kia.
- Sư huynh...
Ngô Hoành khoát tay áo, cắt đứt lời Sở Chiếu.
- Tiểu sư đệ, thật ra ta muốn nói cho ngươi là, ngươi không phải khí vận chi tử thì phải học tập môn quy sư môn thật giỏi, đồng thời học để mà dùng.
- Những khí vận chi tử kia có thể điên cuồng tìm đường chết, nhưng ngươi không được, ngươi không so được với bọn họ, bọn họ có thể không nhìn tu vi cảnh giới, giảm xuống IQ kẻ địch, những chuyện này ngươi hoàn toàn đều không làm được.
- Sư huynh, sư đệ ta thụ giáo!
- Rất tốt, tiểu sư đệ, tiếp theo chúng ta tiếp tục học tập môn quy, chờ chừng nào ngươi có thể đọc ngược lại môn quy thì sẽ không sai biệt lắm.
- ...
Thời gian kế tiếp, Sở Chiếu một mực hai học tập môn quy và một số tri thức khí vận chi tử dưới sự chỉ dạy của hai vị sư huynh.