Hổ Nữu ở bên cạnh cũng bị câu hỏi này của sư tôn hấp dẫn, vội vàng giơ cánh tay nhỏ trắng noãn, cao giọng nói:
- Sư tôn, sư tôn, ta biết phải làm sao.
Vương Đằng kinh ngạc dời ánh mắt nhìn về phía Hổ Nữu ở bên cạnh đang hưng phấn hô, nếu như hắn nhớ không lầm, hắn còn chưa bắt đầu dạy Hổ Nữu những kiến thức như môn quy này mà?
- Chẳng lẽ lại là ngày bình thường Hổ Nữu nghe thấy hai vị sư huynh dạy bảo? Hay là Phương Đức dạy nàng?
Nhưng lúc này, Vương Đằng vẫn rất cao hứng, dù sao nếu là Hổ Nữu tuổi nhỏ như thế mà đã có ngộ tính như vậy, vậy cũng là một chuyện tốt.
- Hổ Nữu, ngươi đến nói thử xem, nếu là ngươi thì ngươi sẽ làm như thế nào?
Vương Đằng hỏi.
- Sư tôn, Hổ Nữu sẽ đi lên dùng một trảo đập chết tên vô lại khi dễ nữ tử bình thường kia.
Hổ Nữu dương dương đắc ý nói ra, hoàn toàn không phát hiện vẻ mặt sư tôn của nàng đã trầm xuống, cùng với ánh mắt đồng tình của hai vị sư huynh.
- Sư tôn, ngươi nói ta nói có đúng hay không?
- Ầm!
Vương Đằng lắc mình một cái, gõ một cái trên trán Hổ Nữu.
- Ôi, sư tôn, sao ngài lại đánh ta?
Hổ Nữu dùng bàn tay nhỏ của mình vuốt ve lấy cái trán trơn bóng, có chút ủy khuất nói.
- Cách làm của ngươi hoàn toàn là sai lầm.
Vương Đằng nghiêm khắc phê bình nói.
- Thế nhưng, ta nhớ trước đây Hân Hân đã nói như vậy mà, nàng nói ở bên ngoài gặp phải chuyện lấy mạnh hiếp yếu thì chúng ta nên xuất thủ tương trợ?
Hổ Nữu không giải thích được nói.
- Hồ nháo, Hân Hân là ai?
- Vương trưởng lão, Hân Hân trong miệng Hổ tiểu thư có thể là tiểu thư Vương Hân Hân của núi Tiên Tử, là đệ tử của trưởng lão Bạch Khiết.
Phương Đức ở bên cạnh trả lời.
- Hừ, sau này ngươi ít chơi đùa với Vương Hân Hân kia đi, thật sự đã dạy bảo đồ đệ của ta sai lệch mà.
Vương Đằng tức giận nói.
Hổ Nữu chớp mắt to, nhìn sắc mặt chút không dễ nhìn của sư tôn một chút, không dám nói tiếp nữa.
- Hổ Nữu, ngươi phải nhớ kỹ, nếu ở bên ngoài gặp phải loại chuyện này thì nhất định phải đường vòng, đừng nghĩ đến rút đao tương trợ gì cả.
Vương Đằng nói với Hổ Nữu.
- Sư tôn, tại sao vậy?
Hổ Nữu không hiểu hỏi.
- Làm sao ngươi biết hai người kia có phải hay không cùng một bọn, người kia có hay không ẩn giấu tu vi ngươi biết không, nếu như tu vi chân chính thực lực còn cao hơn ngươi, làm sao bây giờ?
Vương Đằng nói.
- Ngươi phải hiểu được, thế giới này âm hiểm xảo trá chi đồ nhiều lắm, nếu như không lưu một cái tâm nhãn, rất dễ dàng bị người ám hại.
Vương Đằng ngữ trọng tâm trường nói.
- A.
Hổ Nữu cái hiểu cái không liên tục gật cái đầu nhỏ.
Vương Đằng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của Hổ Nữu, bất đắc dĩ thở dài.
- Xem ra nhất định phải bắt đầu giáo dục lại Hổ Nữu từ bây giờ, nếu như còn để cho nàng theo người tên Vương Hân Hân kia học một đoạn thời gian thì chỉ sợ sẽ thật sự bị mang lệch ra, không thể kéo trở lại.
- Phương Húc, Ngô Hoành, sau này Hổ Nữu mỗi ngày đều phải đi theo các ngươi học tập môn quy và tri thức về khí vận chi tử, nhất định phải để Hổ Nữu học được, học tốt!
Vương Đằng trịnh trọng nói.
- Vâng, sư tôn, chúng ta nhất định sẽ để cho sư muội học tập môn quy thật tốt.
Phương Húc nói năng rất có khí phách.
Hổ Nữu ở bên cạnh không kiềm hãm được sợ run cả người, nó luôn cảm giác có chuyện gì đó không hay sẽ phải xảy ra.
……
- Những thứ ta sửa sang lại đoạn thời gian trước, vừa vặn bây giờ lấy ra cho mấy người Hổ Nữu học tập một chút.
Vương Đằng từ trong không gian hệ thống lấy ra mười mấy trang giấy đã viết trước đó giao cho mấy người Phương Húc.
- Những thứ này lúc rảnh các ngươi cũng có thể xem một chút, nhất định phải để cho Hổ Nữu học được.
Vương Đằng dặn dò.
- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, sư tôn.
Phương Húc nhìn thoáng qua nội dung trên trang giấy, không nhịn được nhìn về phía chính sư muội của mình với ánh mắt đồng tình, cũng không biết sư muội thiên phú học tập thế nào.
- Ừm, ngươi làm việc ta yên tâm.
Vương Đằng vỗ vỗ bả vai Phương Húc.
- Hổ Nữu, Sở Chiếu, hai người các ngươi tới đây, hôm nay vi sư sẽ truyền thụ cho các ngươi mấy môn võ học.
Vương Đằng nói với hai tiểu đồ đệ.
- Sư tôn, ta tới ngay.
Hai người hưng phấn chạy đến trước mặt Vương Đằng, đều là một mặt mong đợi nhìn qua hắn.
Dù sao thì công pháp võ học mà sư tôn truyền thụ cho bọn hắn khẳng định đều không phải bình thường.
Vương Đằng chỉ suy nghĩ một chút đã có quyết định.
Hắn truyền thụ Thiên Đế Quyết, Thiên Đế Quyền và một số võ học bí thuật thường dùng cho Sở Chiếu.
Dù sao những thứ này sớm muộn cũng phải truyền thụ cho bọn họ, mà tu vi của đồ đệ tiến bộ càng nhanh thì tu vi của hắn tiến bộ cũng càng nhanh, tu vi của đồ đệ tiến bộ to lớn, hắn cũng sẽ mở lễ bao càng thoải mái.
Huống chi, lần này hắn đi ra chính là muốn tìm hiểu một chút tin tức về cừu địch của Ngô Hoành, tu vi không cao một chút sao được.
Sau khi truyền thụ công pháp võ học cho Sở Chiếu, Vương Đằng bắt đầu truyền thụ võ học cho Hổ Nữu.
Phải học hai môn võ học, chạy trốn, chiến đấu, trận pháp. . .
Về phần tại sao trước đó hắn không truyền thụ cho Hổ Nữu những môn võ học này, hoàn toàn là bởi vì khi đó Hổ Nữu không học tập được, nhưng hiện tại đã biến hóa, vậy thì không có vấn đề.
Sau cùng Vương Đằng lại lấy ra 20 viên Ngộ Đạo Đan, phân cho bốn đồ đệ.
- Trong khoảng thời gian này, nếu như không có chuyện gì gấp thì cũng không cần tới quấy rầy ta, nếu như hai người các ngươi có chỗ nào không hiểu thì có thể đi hỏi sư huynh của các ngươi một chút.
Vương Đằng nói với mấy người.
- Được rồi, sư tôn.
Sau cùng, Vương Đằng dời ánh mắt lên trên người Phương Đức.
- Vương trưởng lão?
- Ta sẽ truyền cho ngươi hai môn võ học.
Vương Đằng nói.
- Cảm ơn Vương trưởng lão!
An bài tốt tất cả, Vương Đằng mới xoay người về phòng.
Bây giờ hắn còn có chuyện quan trọng phải làm, giống với đạo kiếm ảnh hư huyễn màu vàng kim trong cơ thể hắn kia, hắn phải nhanh chóng làm cho nó ngưng thực.
Đây là một môn bí thuật Đế Hoàng Kiếm hắn nhìn thấy ở trong Thiên Đế Quyết, sau khi tu luyện có thể tại ngưng tụ ra Đế Hoàng Chi Kiếm trong cơ thể.