Dựa theo trên Thiên Đế Quyết nói, uy lực của Đế Hoàng Chi Kiếm to lớn, có thể đả thương nhục thân, trảm thần hồn.
Mà Vương Đằng cũng vì nhìn trúng một điểm cuối cùng kia, trảm thần hồn, dù sao thì bây giờ, hắn ngoại trừ Vạn Hồn Đồng có thể gây tổn thương thần hồn của người ra thì không còn thủ đoạn nhằm vào thần hồn nào khác.
Sau khi hắn mười ngày không ngừng nỗ lực dưới, hắn rốt cục đã tu luyện Thiên Đế Quyết thành công, đồng thời ngưng tụ ra một hư ảnh Đế Hoàng Kiếm trong cơ thể.
Đương nhiên ở trong đó không thể thiếu Ngộ Đạo Đan trợ giúp, hiện tại Ngộ Đạo Đan trên người hắn đã giảm đi không ít.
Nói như vậy, muốn làm cho Đế Hoàng Kiếm hư huyễn ngưng thực cần hao phí thời gian dài, nhưng có trăm sợi Đế Vương Chi Khí nên Vương Đằng có thể giảm bớt thời gian này trên diện rộng.
Thời gian thì một ngày lại một ngày trôi qua, mọi người của núi Vô Danh ở trong dãy núi nhỏ này, ai bế quan thì bế quan, ai học tập thì học tập.
Trong đó, ba người thống khổ nhất không ai qua được ba người Phương Húc, Ngô Hoành và Hổ Nữu.
Có lẽ là thiên phú Hổ Nữu thật sự bị sai lệch, dù có hai người Phương Húc cẩn thận dạy học thì Hổ Nữu ngược lại có thể học thuộc được môn quy, nhưng tác phẩm đồ sộ mà sư tôn viết ra kia thì Hổ Nữu lại một chữ cũng không nhận ra.
Trai qua hai ngày nữa khổ tâm dạy bảo, hai sư huynh của Hổ Nữu cũng từ bỏ ý tưởng ngây thơ kia, bọn hắn thật không dạy nổi Hổ Nữu.
Mà lại người sư muội này hình như còn đã thức tỉnh một thiên phú kỳ lạ.
Mỗi khi Phương Húc và Ngô Hoành đọc nội dung trong tác phẩm đồ sộ kia cho nàng nghe thì nàng sẽ hỏi ra một câu vì sao.
Có trời mới biết vì sao người sư muội này lại có nhiều câu hỏi vì sao như vậy? Mỗi ngày còn không hỏi cùng một câu hỏi vì sao giống nhau?
Sau mười một ngày, tu vi Vương Đằng đột phá một cảnh giới nhỏ.
Đây không phải thành quả hắn tu luyện, toàn bộ đều nhờ đồ đệ kéo theo.
. . .
Cùng lúc đó, Triệu Thiên trở về Tử Yên phái, sau khi trải qua một phen lựa chọn hắn rốt cục vẫn quyết định đi quận thành Thanh Lâm chờ đợi vị tiền bối kia.
Hắn phát hiện, sau khi hắn trở về đã bị người trong bóng tối để mắt tới, đây là thiên phú của hắn, từ lúc còn rất nhỏ hắn đã có, cũng chính dựa vào thiên phú này nên hắn có thể thành công sống sót sau khi hoàn thành những nhiệm vụ nguy hiểm.
Hắn hiểu được, hoặc là giết chết người rình mò hắn trong bóng tối kia, hắn có thể an ổn lưu tại Tử Yên tông, hoặc là rời xa nơi không an toàn này.
Còn về chuyện chờ đợi ở dưới mí mắt rắn độc, chắc chắn sẽ có một ngày bị rắn độc cắn bị thương.
Triệu Thiên lấy tay sờ lên bảo giáp linh khí trên người, trong lòng an định hơn không ít.
Đây là một cơ hội, cũng là một cơ duyên.
Đường ở ngay dưới chân, chỉ có một khắc ngươi chính thức bước lên thì ngươi mới biết dưới chân mình là cái gì.
. . .
Núi Vô Danh.
Vương Hân Hân hưng phấn chạy về hướng núi Vô Danh.
Nàng đã vài ngày không được gặp Tiểu Bạch rồi, cũng không biết Tiểu Bạch có lớn lớn một chút hay không.
Đoạn thời gian trước, nàng bị sư tôn mang theo đi bế quan, cho tới hôm nay tu vi của nàng đột phá thì mới được đi ra ngoài.
Sau khi Vương Hân Hân một mặt kích động chạy đến chân núi núi Vô Danh, nàng liếc mắt đã nhìn thấy thẻ bài Vương Đằng để lại nơi đó.
Nhưng Vương Hân Hân cũng không để ở trong lòng, mà vẫn tiếp tục đi về hướng núi Vô Danh.
Dù sao lần trước Vương trưởng lão cũng mang theo hai tên đồ đệ của hắn đi tham gia đại hội Bách Tông, Tiểu Bạch vẫn tại phía trên núi Vô Danh.
- Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, ngươi ở đâu?
- Đức thúc, các ngươi có ở đây không?
Qua rất lâu, Vương Hân Hân mới tin tưởng, Tiểu Bạch đã thật theo mấy người Vương trưởng lão ra ngoài.
Vương Hân Hân một mặt thất lạc trở về núi Tiên Tử, vừa về đã lập tức bị sư tôn Bạch Khiết của nàng phát hiện.
- Làm sao vậy, Hân Hân?Bạch Khiết hỏi.
- Sư tôn, Tiểu Bạch theo mấy người Vương trưởng lão ra ngoài rồi.
- Tiểu Bạch? Ngươi nói là Tiểu Bạch Hổ kia sao?
Bạch Khiết nhướng mày, nàng giống như nhớ ra chuyện gì đó không tốt.
- Đúng vậy, sư tôn, mấy người Vương trưởng lão đều đã ra ngoài, hiện tại ở trên núi Vô Danh không có bất kỳ ai.
Vương Hân Hân nói.
- Ngươi nói là, hiện tại trên núi Vô Danh không có bất kỳ ai?
Bạch Khiết hỏi.
- Ừm, ta tìm rất lâu cũng không nhìn thấy một người nào, Vương trưởng lão còn lưu lại ở chân núi một thẻ bài.
Vương Hân Hân nói.
. . .
Một tháng sau, Vương Đằng nội thị Đế Hoàng Kiếm màu vàng trong cơ thể, trên mặt nở một nụ cười.
- Không tệ, cuối cùng cũng tu luyện môn bí thuật thành công.
Nguyên bản hắn dự định chỉ cần thời gian một tháng là có thể tu luyện thành công, nào ngờ tới sau cùng lại dùng đến thời gian gần hai tháng mới chính thức tu luyện thành công, ngay cả trăm sợi Đế Vương Chi Khí cũng tiêu hao gần hết.
Nếu là một thường có thiên phú người bình thì e là cho dù hao phí 10 năm cũng không nhất định có thể tu luyện thành môn bí thuật này.
Nhưng Vương Đằng cũng tràn đầy lòng tin đối với môn bí thuật hao phí thời gian dài như vậy, vầ gần trăm sợi Đế Vương Chi Khí này.
Bây giờ hắn vô cùng tin tưởng, cho dù gặp một vị cường giả Vương cảnh thì hắn cũng dám đi tới dỗi một đợt.
……..
- Không tệ, tu vi lại đột phá một tầng.
Vương Đằng cảm nhận được tu vi Địa Võ cảnh tầng năm, nụ cười trên mặt hắn càng đậm.
Bí thuật tu luyện thành công, tu vi tăng lên hai cảnh giới nhỏ, cảm giác an toàn thỏa cũng tăng lên rất nhiều.
- Không tệ, xem ra trong khoảng thời gian này mấy người Ngô Hoành, Phương Húc cũng rất nỗ lực, sau khi rời khỏi đây cần phải khen thưởng bọn họ một chút mới được.
Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng.
Hắn nghĩ tới đây, rất muốn nhìn một chút thành quả tu luyện của các đồ đệ trong một tháng này.
Tính danh: Phương Húc
Thân phận: Đại đệ tử của Vương Đằng
Tu vi: Huyền Nguyên cảnh tầng bốn
Công pháp: Hỗn Nguyên Vô Cực Quyết (Thiên giai thượng phẩm), Bổ Nguyên Công (Hoàng giai hạ phẩm)
Võ kỹ: Nhất Thương Kình Thiên, Kinh Hồng Du Long Bộ, Tật Phong Chưởng, Tật Phong Thối, siêu cấp Liễm Tức Thuật, Thiên Huyễn Bách Biến Thuật, Vạn Vật Thông Linh Thuật, Trận Pháp Chân Giải. . .
--------------------