Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 145 - Chương 145. Lại Vào Quận Thành.

Chương 145. Lại Vào Quận Thành. Chương 145. Lại Vào Quận Thành.

Hổ Nữu dùng ánh mắt mờ mịt nhìn hai vị sư huynh một chút, lại nhìn một chút sư tôn một chút.

Vương Đằng tức giận trừng mắt liếc hai đồ đệ, chỉ có một đứa bé cũng không dạy được, sau này còn có thể làm gì?

Vốn hắn còn chuẩn bị tưởng thưởng cho mấy người một chút, hiện tại cũng quyết định không cho.

- Hổ Nữu tới đây, để tự sư tôn dạy ngươi.

- Được rồi, sư tôn.

Hổ Nữu đi về hướng sư tôn.

Vương Đằng ôm lấy Hổ Nữu, sau đó đi về hướng trong phòng.

Phương Húc và Ngô Hoành nhìn bóng lưng kia biến mất thì đều thở dài một hơi.

. . .

…..

Hai ngày sau.

Vương Đằng nhìn bộ dáng hiếu kỳ bảo bảo của Hổ Nữu trước mặt, không nhịn được thở dài một hơi ở trong lòng.

Đứa bé này hắn là thật không dạy được, không phải hắn không được, mà chính là lúc đứa nhỏ Hổ Nữu này biến hóa, có thể đã xảy ra chút sai lầm gì đó nên thức tỉnh thứ kỳ quái rồi.

Không phải Hổ Nữu nghịch ngợm, cũng không phải nàng học tập không chăm chú, mà chính là nàng thật sự có quá nhiều câu hỏi vì sao, có thể hỏi Vương Đằng đến mức không biết trả lời.

- Hổ Nữu à, sư tôn nhớ ra còn có chút việc phải đi làm, ngươi vẫn nên đi theo mấy người sư huynh của ngươi đi học tập đi.

Vẻ mặt Vương Đằng thành thật nói.

- Sư tôn, chuyện gì vậy?

Hổ Nữu vẫn như cũ mở đôi mắt to đen nhánh nhìn Vương Đằng.

- Sư tôn muốn đi tìm sư đệ cho ngươi.

Vương Đằng nói.

Hổ Nữu:

- Sư tôn, vậy thì ta cùng đi tìm sư đệ với ngươi.

Vương Đằng:

- Không được.

Hổ Nữu:

- Tại sao vậy?

- Bởi vì hiện tại ngươi đang ở độ tuổi tác học tập tốt nhất.

Vương Đằng nghĩa chính ngôn từ từ chối nói.

- Vậy thì, chờ sau khi sư tôn ngươi trở lại, ta sẽ theo ngươi học tập tiếp.

Hổ Nữu nói.

Nàng cảm thấy còn là theo chân sư tôn vẫn tốt hơn, chí ít sẽ không giống đại sư huynh và nhị sư huynh, có lúc đều không trả lời được vấn đề của nàng.

- Hổ Nữu à, bình thường sư tôn rất bận rộn, không có có dư thời gian dạy bảo ngươi, ngươi vẫn nên trước theo hai sư huynh của ngươi học tập một đoạn thời gian đi.

Vương Đằng nói.

- Há, tốt, sư tôn.

Hổ Nữu nhu thuận gật cái đầu nhỏ một cái.

Trong lòng Vương Đằng thở dài một hơi, cuối cùng cũng đã thoát khỏi.

Một lát sau, Phương Húc và Ngô Hoành đã đi tới trước mặt Vương Đằng.

- Sư tôn, ngài tìm ta chúng ta có chuyện gì sao?

Phương Húc ngẩng đầu liếc nhìn vẻ mặt sư tôn một chút.

Ừm, mặt không biểu tình, không nhìn ra cái gì cả.

- Vi sư có chút việc phải đi ra ngoài một chuyến, cho nên Hổ Nữu sẽ giao cho các ngươi.

Vương Đằng mặt không thay đổi nói.

Phương Húc và Ngô Hoành nhìn thoáng qua Hổ Nữu, lại liếc mắt nhìn sư tôn, vẫn không nhìn ra cái gì cả.

Tuy trong lòng rất muốn nói không, nhưng trong miệng vẫn là rất thành thật nói:

- Được rồi, sư tôn.

- Đã như vậy, vậy vi sư sẽ đi trước, các ngươi ở đây tiếp tục tu luyện thật tốt.

Vương Đằng nói.

- Sư tôn, ngài đại khái khi nào trở về?

- Khoảng bảy tám ngày.

Nhìn bóng lưng sư tôn rời đi, Phương Húc và Ngô Hoành liếc nhau một cái, đều nhìn ra ý tứ trong ánh mắt lẫn nhau.

- Đây nhất định là sư tôn tìm cớ.

- Đại sư huynh, nhị sư huynh, bây giờ chúng ta đi học tập sao?

Một âm thanh thanh thúy dễ nghe phá vỡ ý cảnh của hai người.

- Sư muội, việc này không vội, mấy ngày nay ngươi vẫn nên tu luyện trước đi.

Ngô Hoành nói.

- Được rồi, nhị sư huynh.

Hổ Nữu nói.

- Đại sư huynh, ngươi có biện pháp gì hay không?

Ngô Hoành truyền âm nói.

- Ta nào có biện pháp gì tốt, chỉ có thể chờ đợi sư tôn trở về.

Phương Húc nói.

Ngô Hoành:

- Ta cảm thấy cho dù sư tôn trở về thì chúng ta vẫn không trốn thoát.

Phương Húc:

- Vây sư đệ ngươi có không có biện pháp gì tốt?

Ngô Hoành:

- Ta thật không có biện pháp gì tốt, trừ phi có thể tìm được người dạy Hổ Nữu?

Phương Húc:

- Tiểu sư đệ hoặc là Đức thúc?

- . . .

. . .

Lúc này, Vương Đằng đã bay ra khỏi dãy núi này, đang bay về hướng quận thành Thanh Lâm.

Lần này, hắn đi ra ngoài thật sự có chuyện gấp cần làm, sắp đến thời gian hắn ước định với Triệu Thiên.

Hắn cũng không phải tùy tiện mượn cớ đi ra ngoài, hắn không phải người như vậy.

Tuy có thể hắn đi ra hơi sớm một chút, nhưng những chuyện này đều không phải là chuyện gì, nói không chừng lúc này Triệu Thiên đã đến quận thành Thanh Lâm.

Một bên khác, Triệu Thiên trong miệng Vương Đằng cũng đúng là đã đến quận thành Thanh Lâm, hắn đã đến quận thành Thanh Lâm được ba ngày.

Từ ngày rời khỏi Tử Yên phái, hắn đã bị người trong bóng tối theo dõi, may mà ngọc phù vị tiền bối kia cho hắn rất mạnh, sau khi hắn rời khỏi tông môn được một khoảng cách đã rất dễ dàng bỏ lại vị người theo dõi kia.

Triệu Thiên cũng là lần đầu tiên kiến thức được vị tiền bối kia cường đại, càng là kiên định muốn bái vị tiền bối kia làm thầy.

Đây là cơ duyên thuộc về hắn!

Sau khi đi vào quận thành Thanh Lâm, hắn tìm khách sạn ở lại ở gần nơi tiền bối ước định.

Nhưng mấy ngày kế tiếp, hắn cũng phát hiện bầu không khí trong quận thành Thanh Lâm có gì đó là lạ, số lượng cường giả nơi này rõ ràng trở nên nhiều hơn không ít.

Một đại hán trung niên với khuôn mặt phổ thông, dưới ánh nhìn soi mói của thủ vệ quận thành đi vào bên trong thành.

- Xem ra ở đây hẳn đã xảy ra chuyện gì?

Đại hán trung niên thầm nghĩ trong lòng.

Khi hắn vừa mới tới cửa thành đã bị một tinh thần lực đảo qua.

Đây là chuyện mà hắn không gặp phải từ lần trước đến.

Nhưng trong lòng hắn cũng không để ý, hắn ngụy trang không là chủ nhân của đạo tinh thần lực vừa rồi có thể nhìn ra được.

Lần này hắn đến quận thành Thanh Lâm cũng chỉ là vì đón đồ đệ.

Đại hán trung niên trực tiếp đi về hướng ước định.

- Đinh, kiểm tra thấy gần đây có một đệ tử có tư chất hợp cách.

Bước chân của Vương Đằng dừng lại, khóe miệng nở một nụ cười.

Quả nhiên, Triệu Thiên đã đến.

Khoảng cách ngày ước định với vị tiền bối kia còn có mấy ngày, lúc này Triệu Thiên đã đợi trong phòng tu luyện.

- Hô, thiên phú tu luyện của ta mạnh lên rất nhiều, không bao lâu nữa là có thể đột phá đến Ngưng Nguyên cảnh tầng sáu rồi.

Triệu Thiên mở hai mắt ra, thở ra một ngụm trọc khí.

Bình Luận (0)
Comment