- Triệu Thiên, ra đi, ta đã đến.
Bỗng nhiên, một âm thanh truyền vào trong tai Triệu Thiên.
- Tiền bối?
- Ừm, bây giờ ta đang ở. . .
- Được rồi, ta đến ngay.
Một phút đồng hồ sau, Triệu Thiên đã nhìn thấy một đại hán trung niên.
- Tiền bối?
Triệu Thiên có chút không xác định hỏi.
Chủ yếu là người trước mắt này khác với trong tưởng tượng cùng hắn rất nhiều, càng quan trọng hơn là tu vi khí tức trên người người trước mắt này chỉ có Ngưng Nguyên cảnh.
Vị tiền bối trong tưởng tượng của hắn hẳn là một vị lão giả tiên phong đạo cốt, tu vi càng là thâm bất khả trắc.
- Ừm.
Vương Đằng nhẹ gật đầu.
Dường như nhìn ra nghi hoặc trong mắt Triệu Thiên, đại hán trung niên lại lên tiếng nói:
- Ta chỉ thay đổi hình dạng một chút, ẩn giấu một số tu vi mà thôi.
Nghe nói như thế, Triệu Thiên nhất thời hiểu rõ.
Những cao nhân giống tiền bối như vậy, đều ưa thích loại luận điệu này.
Hồng trần luyện tâm, dạo chơi nhân gian, thế ngoại cao nhân. . .
Trong lúc nhất thời, trong lòng Triệu Thiên đã liên tưởng đến rất nhiều chuyện.
- Tốt, đi với ta, ta muốn đi mua một ít đồ vật trước, sau khi mua đồ xong sẽ rời khỏi quận thành Thanh Lâm.
Vương Đằng nói.
- Vâng, tiền bối.
Sau một tiếng, Vương Đằng mang theo Triệu Thiên từ trong Trân Bảo các đi ra.
Lần này, Vương Đằng cũng mua một số tài liệu chế tạo ngọc phù và một số tài liệu thượng vàng hạ cám bên trong Trân Bảo các, ngược lại là không tiêu tốn bao nhiêu linh thạch.
. . .
Rời khỏi quận thành Thanh Lâm một đoạn xa, Vương Đằng mới lấy linh chu ra.
Hồng quang vạch phá bầu trời, bay về hướng nơi xa.
Vương Đằng quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng quận thành Thanh Lâm, vừa rồi hắn cảm nhận được nơi đó dâng lên hai luồng khí tức cường đại.
Nhưng làm một nhân sĩ vững vàng, xem kịch là không thể nào, dù sao thì xác suất bị ngộ thương quá cao.
. . .
- Tiền bối, chúng ta sắp đi đâu vậy?
Triệu Thiên lên tiếng hỏi.
- Đương nhiên là mang ngươi về gặp sư huynh và sư tỷ của ngươi.
Vương Đằng mở miệng nói.
- Đúng rồi, trước bái ta làm thầy đi.
Triệu Thiên giật mình nhìn vị tiền bối trước mắt này, trong lòng tự nhủ:
- Tiền bối này thật trực tiếp.
Tiền bối đều đã sắp mang hắn về sư môn gặp sư huynh sư tỷ, như vậy lúc bái sư không cần phải ngay trước đồ đệ mặt sao? Mà bây giờ lại là ở phía trên linh chu!
Như vậy có phải lộ ra hơi quá tùy ý hay không?
- Tiền bối, bái ngài làm thầy ở đây sao?
- Không sai.
Vương Đằng khẳng định nói.
Đương nhiên, hắn muốn Triệu Thiên bái sư ngay bây giờ tuyệt đối không phải vì muốn nghe được âm thanh khen thưởng, hắn không phải người như vậy.
Hắn chỉ muốn nghe thấy Triệu Thiên gọi hắn là sư tôn thôi, dù sao thì cứ gọi là lão tiền bối thì lộ ra hắn rất già.
Trong bầu không khí cổ quái này, Triệu Thiên thành công bái Vương Đằng làm thầy.
- Đinh, chúc mừng kí chủ thu nhận một vị đồ đệ thành công, khen thưởng công pháp Hồng Mông Hạo Thiên Quyết, khen thưởng 1000 sợi Huyền Hoàng Chi Khí, khen thưởng 10 sợi Hồng Mông Tử Khí, khen thưởng 5 viên Thái Huyền Hoàn Thần Đan, khen thưởng Thánh Viêm Liệt Hồn Quạt!
Sau khi Vương Đằng hiểu rõ tác dụng của những phần thưởng này, khóe miệng của hắn không nhịn được lộ ra một đường cong.
Không có cách, thật sự là những phần thưởng này quá tốt rồi!
Hồng Mông Hạo Thiên Quyết là một môn công pháp Thần giai, bên trong còn có một số bí thuật, đương nhiên trong đó đại bộ phận bí thuật, Vương Đằng tạm thời đều không tu luyện được, giống như một ít bí thuật bên trong Thiên Đế Quyết vậy, đại bộ phận bí thuật đều cần đủ loại thiên tài địa bảo mới có thể tu luyện thành công.
Nhưng Vương Đằng vẫn như cũ rất vui vẻ, bởi vì hắn phát hiện hai môn bí thuật trong Hồng Mông Hạo Thiên Quyết mà hắn có thể tu luyện, đó chính là thân ngoại hóa thân.
Sau khi tu luyện môn bí thuật này thành công có thể dựng dục ra một phân thân tâm ý tương thông với mình.
Phân thân này không chỉ có thiên phú kỳ giai, càng quan trọng hơn là còn có thể tự động tu luyện, trước khi tu luyện tới cảnh giới hiện tại của bản thể thì căn bản không có bình cảnh nào.
Nếu như tu vi của phân thân vượt qua bản thể thì bản thể thậm chí có thể mượn nhờ lực lượng của phân thân đột phá bình cảnh hiện tại.
Đương nhiên Vương Đằng chướng mắt điểm này, hắn coi trọng chính là năng lực bảo mệnh của môn bí thuật này và năng lực tâm ý tương thông của phân thân.
Còn về tác dụng trợ giúp bản thể đột phá cảnh giới, hắn thấy căn bản không đáng giá nhắc tới, hắn đã có công cụ hình người là đồ đệ.
Nhưng môn này bí thuật ngược lại hắn cũng không gấp tu luyện, coi như tu luyện thành công thì tạm thời cũng không có tác dụng quá lớn, vẫn là chờ hắn xử lý xong một số việc trước rồi lại nói.
Qua thật lâu, Vương Đằng mới dừng hưng phấn trong lòng.
Thừa dịp vẫn còn thời gian, Vương Đằng quyết định giáo dục tên đồ đệ vừa mới thu này thật tốt một chút.
- Triệu Thiên, nếu ngươi đã bái nhập môn hạ của ta, như vậy hôm nay vi sư sẽ nói với ngươi một chút môn quy.
Vẻ mặt Vương Đằng nghiêm túc nhìn Triệu Thiên nói.
- Vâng, sư tôn.
- Thật ra cũng không có quá nhiều quy củ, ngươi chỉ cần ghi nhớ mấy cái ta sắp nói, thứ nhất... thứ hai... thứ ba...
- Thứ năm...
- Thứ mười hai...
- ...
Đang nói, Vương Đằng đã phát hiện chỗ không đúng.
Không phải Triệu Thiên không nghiêm túc nghe giảng, ngược lại là nghe quá nghiêm túc, thậm chí ánh mắt đều đang tỏa ra ánh sáng.
- Những thứ này ngươi đã nhớ kỹ chưa?
Vương Đằng lên tiếng hỏi.
- Sư tôn, ta đã nhớ kỹ.
Triệu Thiên nói.
- Vậy ngươi nghe xong có cảm tưởng gì?
Vương Đằng nói.
- Sư tôn, ta cảm thấy bản môn môn quy cực kỳ tốt, thân là người tu luyện nên như vậy, nếu là...
- ...
- Không tệ không tệ, xem ra vừa rồi ngươi nghe rất nghiêm túc.
Nhìn Triệu Thiên này tràn đầy lĩnh ngộ, một bộ thao thao bất tuyệt, Vương Đằng không thể không đánh gãy hắn.
Bởi vì Triệu Thiên đã nói sắp ba mươi phút, từ các loại chuyện đột phát đến việc vặt sinh hoạt hằng ngày, nêu ví dụ từng cái.