Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 147 - Chương 147. Cuối Cùng Phải Đi Về (2)

Chương 147. Cuối Cùng Phải Đi Về (2) Chương 147. Cuối Cùng Phải Đi Về (2)

Vương Đằng không thể không thừa nhận, Triệu Thiên là một người đệ tử có ngộ tính lớn nhất mà hắn tuyển nhận.

Trong lòng Triệu Thiên cũng rất chờ mong, dù sao có thể bái nhập một tông môn như thế này, hắn vẫn rất cao hứng.

Trước kia, hắn ngược lại không phải là người như thế, chỉ là từ sau khi tu luyện, làm mấy nhiệm vụ, kém chút mất mạng, hắn đã biến thành như vậy.

Những chuyện hắn vừa nói cũng đều là một chút kinh nghiệm của hắn trong mấy năm này.

Chỉ có người chính thức trải qua thì mới sẽ biết thê thảm đau đớn cỡ nào.

Xem ra tông môn của sư tôn tiền bối nhất định đã trải qua không ít chuyện như vậy, mới có thể lưu lại môn quy thế này.

Tranh thủ lúc nhàn rỗi, Vương Đằng cho Triệu Thiên Nhất một chút đan dược, lại truyền thụ một vài võ học cho Triệu Thiên.

Sau khi đạt được những thứ này, Triệu Thiên cũng cảm thấy chấn kinh đối với sự cường đại của tông môn sư tôn.

Dù sao những vật này thật sự là quá trân quý!

Đến đón lấy một đường bình an vô sự, Vương Đằng mang theo Triệu Thiên quay trở về dãy núi nhỏ kia bình an.

- Sư tôn, cái này. . . Nơi này. . . Chính là sư môn của chúng ta sao?

Triệu Thiên cà lăm hỏi.

Thật sự là cảnh tượng nhìn thấy trước mắt so với trong tưởng tượng của hắn hoàn toàn khác biệt như ngày với đêm, nơi này giống như sơn mạch có thể thấy được khắp nơi bên ngoài, chỉ có điều là ở đây có thêm mấy gian phòng và một số trận pháp mà thôi.

Hoàn toàn không thể sánh bằng sơn phong của những tông môn kia.

Lấy tu vi thực lực của sư tôn như vậy, cũng không thể nào như vậy được chứ?

Chẳng lẽ nơi này còn có bí ẩn gì hay sao? Giống như có cửa vào bí cảnh?

- Ai nói với ngươi đây là chỗ sư môn?

Vương Đằng nói:

- Nơi này chỉ là chỗ tu luyện ta tìm tạm thời thôi.

Trong lòng Triệu Thiên cũng thở dài một hơi:

- Thì ra là thế.

Đúng thế, chỗ sư môn của sư tôn sao có thể cằn cỗi như thế được, có lẽ vị trí tông môn của sư tôn căn bản cũng không ở trong Đại Càn Vương Triều, mà chính là giống những thánh địa kia, đều có động thiên phúc địa của riêng mình.

- Sư tôn, ngài đã trở về rồi, vị này là?

Ngô Hoành từ trong phòng đi ra trước nhất.

- Vi sư vừa mới thu nhận đệ tử, tiểu sư đệ của ngươi - Triệu Thiên.

Vương Đằng nói.

- Đây là nhị sư huynh của ngươi - Ngô Hoành.

- Triệu sư đệ, ngươi tốt.

Ngô Hoành cười lên tiếng chào.

- Ngô sư huynh.

Lại một lát sau, mấy người khác cũng đều xuất hiện.

Vương Đằng lại giới thiệu cho mấy người.

- Chúng ta còn phải tu luyện ở đây thời gian một tháng, sau đó thì xuất phát tiến về quận Thiên Lĩnh.

Vương Đằng mở miệng nói.

- Vâng, sư tôn.

Nghe được câu này, trên mặt Ngô Hoành lộ ra vẻ mặt kích động.

- Rốt cục đã sắp được đi về!

Hắn chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi, cũng không biết bây giờ bọn họ thế nào?

Trong đầu Ngô Hoành lóe qua từng bóng người quen thuộc.

- Chờ ta, chẳng mấy chốc ta sẽ trở về.

- Trong một tháng này, các ngươi cố găng tu luyện thật tốt, Phương Húc, lấy những thứ do ta viết cho Triệu Thiên nhìn xem.

- Được rồi, sư tôn.

- Ngô Hoành, ngươi đi với ta, vi sư có một số việc cần phải hỏi ngươi.

Vương Đằng nói với nhị đệ tử của mình.

- Vâng, sư tôn.

Ngô Hoành rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, theo sư tôn đi vào phòng.

- Ngươi nói cho ta nghe về các đại thế lực và gia tộc ở quận Thiên Lĩnh, ngoài ra ở đó có nào cường giả, còn có Đường Hùng kia nữa, bên trong tông môn, gia tộc của hắn có cường giả nào.

- ...

…….

Sau khi nghe Ngô Hoành giảng giải một phen, Vương Đằng cũng có một hiểu rõ đại khái về quận Thiên Lĩnh.

Bên trong quận Thiên Lĩnh có ba đại thế lực nhị lưu, theo thứ tự là Liệt Diễm tông, Vô Cực tông và An gia của phủ Thành Chủ.

Trong đó, thực lực chỉnh thể của hai tông Liệt Diễm tông và Vô Cực tông không sai biệt lắm, quan hệ giữa hai tông lại rất kém, thường xuyên xảy ra một tháng tiểu náo, nửa năm đánh đánh lớn một lần

Nghe nói quan hệ giữa hai tông kém như vậy, còn phải ngược dòng tìm hiểu đến con gái của lão tổ Liệt Diễm tông.

Khi đó con gái của lão tổ Liệt Diễm tông nhìn vừa mắt tông chủ Vô Cực tông đương đại, nhất thời lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, nhưng hai năm sau, hai người cũng bởi vì một số không nguyên nhân cũng biết mà chia tay.

Việc này gây nên huyên náo ở quận Thiên Lĩnh tương đối lớn, có người nói là con gái của lão tổ Liệt Diễm tông di tình biệt luyến, cũng có người nói là tông chủ Vô Cực tông xuất quỹ, phản đúng lúc là bảo sao hay vậy, các loại suy đoán đều có.

Nhưng tính khí của lão tổ Liệt Diễm tông nóng nảy, hắn sống tới giờ chỉ có một đứa con gái, việc này đương nhiên không thể nào bỏ qua như thế được.

Sau đó, hắn quyết định đi Vô Cực tông đòi một câu trả lời hợp lý.

Nói chuyện đương nhiên là không có tác dụng gì, ngược lại sau cùng ra tay đánh nhau ở Vô Cực tông một trận, cuối cùng bị trọng thương thoát đi.

Từ đó về sau, quan hệ giữa hai tông môn trở nên như nước với lửa, một mực tiếp tục đến bây giờ.

Ngược lại là An gia của Thành Chủ phủ, tuy thực lực chỉnh thể hơi yếu một chút, nhưng cũng không phải hai thế lực lớn còn lại dễ trêu chọc.

Dù sao thì sau lưng An gia cũng có vương thất Đại Càn.

Trong đó, thực lực của tông chủ Liệt Diễm tông là Địa Võ cảnh tầng tám, trưởng lão chấp pháp có tu vi là Địa Võ cảnh tầng sáu, còn có hai vị Thái Thượng trưởng lão, theo thứ tự là Địa Võ cảnh tầng chín và Địa Võ cảnh tầng tám.

Liệt Diễm tông còn có 28 vị trưởng lão nội môn, mỗi một người đều có tu vi đạt đến Linh Võ cảnh trở lên.

- Thực lực này không kém.

Vương Đằng lấy tay vuốt càm suy tư nói.

Ít nhất là mạnh hơn Thiên Thánh tông nhiều.

Muốn đi săn Đường Hùng kia thành công, hắn khẳng định không thể trực tiếp xông vào Liệt Diễm tông được.

Bình Luận (0)
Comment