Thứ nhất, quá nhiều người, bất lợi cho hành động, dễ xảt ra các loại tình huống ngoài ý muốn.
Thứ hai, ai biết lúc hắn sắp giết chết khí vận chi tử có thể đột nhiên nhảy ra một lão tổ ngàn năm gì đó hay không.
Tóm lại, loại phương pháp này không thể làm, không khác gì một người tấn công một tông cả.
- Ngô Hoành, ngươi hiểu biết về Đường Hùng kia bao nhiêu, bên cạnh hắn có người thân nào không?
Vương Đằng lên tiếng hỏi.
- Đệ tử không hiểu nhiều về hắn, chỉ biết là hắn được Thái Thượng trưởng lão của Liệt Diễm tông thu làm đệ tử thân truyền.
Ngô Hoành lắc đầu nói.
Đúng như Ngô Hoành nói, trước đó hắn căn bản cũng không để mắt đến Đường Hùng kia, chờ sau khi hắn bị Đường Hùng phế đi thì lại càng không có cơ hội tìm hiểu về hắn.
- Tốt, xem ra chỉ có thể chờ đợi sau khi đến quận Thiên Lĩnh rồi mới tìm hiểu.
Trong lòng Vương Đằng thở dài.
- Sư tôn, sau khi trở về, ta có thể trở về nhà một chút không?
Ngô Hoành có chút mong đợi hỏi.
- Ngạch, ngươi còn. . . Người nhà ngươi cũng ở trong quận Thiên Lĩnh sao?
Vương Đằng có chút ngạc nhiên nói.
- Đúng vậy, cha ta mẹ ta, còn có muội muội ta đều ở quận thành Thiên Lĩnh.
Ngô Hoành nói.
- Vì sao lúc trước bọn họ không rời đi cùng ngươi?
Vương Đằng là thật tò mò.
Dù sao thì lúc trước Ngô Hoành chính là không có tu vi trong người, sao cha mẹ của hắn lại yên tâm cho một mình hắn rời khỏi quận thành Thiên Lĩnh.
- Ngô gia chúng ta cũng coi là một đại gia tộc ở quận thành Thiên Lĩnh, cha ta là gia chủ đương đại của Ngô gia, Ngô gia cũng bám vào phía dưới An gia, lúc trước ta bị Đường Hùng phế bỏ tu vi, chính là. . .
Nghe Ngô Hoành kể xong, Vương Đằng cũng hiểu rõ ra, lúc trước Ngô Hoành không chết hoàn toàn là bởi vì cha hắn cầu An gia.
Nhưng cho dù như vậy thì hắn vẫn như cũ bị phế tu vi, đuổi ra khỏi cảnh nội quận Thiên Lĩnh.
Cho nên Vương Đằng xác định một việc, lúc trước não tử của Đường Hùng kia không phải để trưng cho đẹp.
- Ừm, đến lúc đó trở về xem một chút đi.
Vương Đằng gật đầu nói.
- Cảm ơn sư tôn.
- Nhưng lúc đó ngươi cần che giấu tu vi. . . Cũng không biết Đường Hùng kia có sai người nhìn chằm chằm Ngô gia của các ngươi hay không.
Vương Đằng nói.
- Vâng, sư tôn, đồ nhi hiểu rõ.
- Chờ một chút, ngươi đi gọi sư huynh, sư đệ và sư muội của ngươi đến đây.
Vương Đằng nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói.
Hắn vẫn có chút không yên lòng, vì không có sơ hở nào, hắn vẫn quyết định truyền Khi Thần Bảo Thuật cho bọn họ.
Dù sao thì đây là chi tiết quyết định thành bại, không ai biết Đường Hùng kia có bí thuật kỳ lạ gì có thể xem thấu Siêu Cấp Liễm Tức Thuật hay không.
Cũng không lâu lắm, năm đồ đệ của Vương Đằng đã lần lượt đi vào trong phòng.
- Sư tôn.
- Sư tôn, ngài tìm ta có chuyện gì sao?
- Vi sư sẽ truyền thụ cho các ngươi một môn Khi Thần Bảo Thuật, hi vọng các ngươi có thể tu tập thật tốt.
Vương Đằng mở miệng nói.
- Khi Thần Bảo Thuật?
- Sư tôn, Khi Thần Bảo Thuật là gì vậy?
- Khi Thần Bảo Thuật là một môn bí thuật mà gần đây vi sư mới lĩnh ngộ được, nó tập hợp ưu điểm của Siêu Cấp Liễm Tức Thuật và Thiên Huyễn Bách Biến Thuật vào một môn võ thuật, có thể ẩn tàng bản thân hoàn mỹ, tu luyện tới viên mãn càng có thể giấu diếm được cường giả Thần cảnh.
Vương Đằng mặt không đỏ, tim không đập mạnh nói.
Hắn vô cùng không biết xấu hổ biến môn bảo thuật này thành tuyệt học do mình lĩnh ngộ ra.
Mà mấy đồ đệ nghe xong càng giật mình không thôi, tu luyện tới viên mãn, thậm chí cũng có thể giấu diếm được cường giả Thần cảnh.
- Chẳng lẽ sư tôn là lại cường giả Thần cảnh hay sao?
Trong đầu bốn đồ đệ đều nổi lên ý nghĩ này.
Còn về Hổ Nữu thì hoàn toàn không nghĩ ra điểm này.
- Sư tôn, ngài là cường giả Thần cảnh sao?
Sở Chiếu lên tiếng hỏi.
Mấy người khác cũng đưa ánh mắt nhìn về phía sư tôn.
- Khụ khụ, tạm thời tu vi của vi sư còn chưa tới Thần cảnh.
Vương Đằng ho khan hai tiếng, có chút lúng túng nói.
Quả nhiên, nói ra một cái hoang ngôn lại phải dùng một hoang ngôn khác để che giấu nó.
- Sư tôn, lúc trước ngài gặp phải khí vận chi tử kia, cho nên đến bây giờ tu vi cũng chưa khôi phục sao?
Phương Húc tự mình não bổ nói.
Hắn và nhị sư đệ Ngô Hoành có suy đoán, lúc trước sư tôn khẳng định có một đại địch sinh tử là khí vận chi tử, sư tôn hoàn toàn hơi. . . kém khí vận chi tử kia, cho nên không thể không chạy đến Đại Càn Vương Triều, ẩn nấp trong bóng tối, mưu đồ đông sơn tái khởi.
- Khụ khụ, không sai, lúc trước vi sư bị thương rất nặng, đến bây giờ còn chưa khôi phục lại, cho nên sau này các ngươi hành sự bên ngoài nhất định phải cẩn thận một chút, không nên bị người đối đầu với ta phát hiện.
Vương Đằng tay nắm quyền đặt ở bên miệng, ho khan hai tiếng nói.
Đồng thời, hắn vô cùng hài lòng liếc nhìn Phương Húc một chút, quả nhiên không hổ là đại đệ tử của hắn, cũng có ngộ tính.
- Đúng, sư tôn.
Mọi người cùng kêu lên trả lời.
Sau này hành sự bên ngoài định phải cẩn thận, ngàn vạn không thể làm hỏng đại sự của sư tôn.
- Ta còn có một số ngọc phù hộ thân, các ngươi một người cầm một ít đi.
Vương Đằng lại lấy mấy ngọc phù chế tác lần trước ra, phân cho mấy đồ đệ.
Đợi sau khi phân chia tư nguyên cho mấy đồ đệ xong, Vương Đằng mới để bọn hắn ra ngoài, bắt đầu bế quan tu luyện lên.
…
Hai tháng sau.
Mười mấy chiếc xe ngựa chạy trên đường cái rộng lớn, xung quanh xe ngựa còn có hơn hai mươi người tu luyện đi bên cạnh bảo vệ.
Dẫn đầu là một đại hán trung niên, tu vi của hắn đạt đến Ngưng Nguyên cảnh tầng hai.
- Tất cả nhanh lên một chút, còn có một ngày nữa là có thể đến quận thành.
Đại hán trung niên quát với mọi người sau lưng.