Tốc độ của xe ngựa lại nhanh hơn một chút.
Trong một chiếc xe ngựa trong đó có hai vị lão giả, bốn người thiếu niên và một tiểu nữ hài đang ngồi.
Lúc này, tiểu nữ hài đang không an phận giãy dụa thân thể.
- Gia gia, còn bao lâu nữa mới có thể đến quận thành Thiên Lĩnh kia vậy? Ngồi ở đây nữa chắc ta điên mất.
Âm thanh của tiểu nữ hài thanh thúy vang lên.
- Sắp rồi, còn khoảng một ngày nữa là đến thôi.
Một lão giả mở miệng nói.
- A a, vậy được rồi ~_~!
Lão giả cũng cười khổ một tiếng, thật ra hắn cũng không muốn ngồi xe ngựa, nơi này đường cái không bằng phẳng, xe ngựa chạy rất xóc, ngồi lâu ở trong xe ngựa cực kỳ không thoải mái.
Đoàn người gồm bảy người này chính là mấy người Vương Đằng.
Bọn họ một mực bế quan ở dãy núi kia khoảng nửa tháng mới ra ngoài, sau đó một đường chạy tới thành Vọng Vân.
Sau đó vì có một thân phận thích hợp để tiến vào quận thành Thiên Lĩnh, bọn họ đã tìm một thương đội trong thành Vọng Vân đi quận thành Thiên Lĩnh.
Cho nên mới có tình cảnh trước mắt này.
Đương nhiên, lúc này Vương Đằng cũng rất hối hận.
- Đi thân phận đặc biệt phù hợp, đều là họa do đọc nhiều tiểu thuyết gây ra.
Trực tiếp đi quận thành Thiên Lĩnh thì thế nào, cũng không ai biết bọn hắn.
Đây cũng là chuyện sau khi mấy người Vương Đằng lên xe ngựa, hắn mới nhớ tới, nhưng vì bảo trì sự uy nghiêm của sư tôn nên hắn cũng không tiện mang theo các đồ đệ xuống xe ngựa, dù sao cũng chỉ bốn ngày mà thôi.
Sau một ngày nữa là xe ngựa sẽ thuận lợi tiến vào quận thành Thiên Lĩnh.
- Lão gia, bây giờ chúng ta đi đâu?
Phương Đức lên tiếng hỏi.
- Sư tôn, chúng ta có trực tiếp về nhà ta không?
Một thiếu niên mở miệng nói.
Lão giả suy tư một chút, lắc đầu nói ra:
- Không ổn, vẫn là trước thuê một nơi ở tạm đi, bây giờ tình huống của chúng ta như thế nào cũng không biết, vẫn là chờ hiểu rõ một chút tình huống về người kia lại nói.
- Nếu như ngươi muốn trở về thì có lẽ phải đợi một ít thời gian nữa.
Lão giả lại quay đầu lại nói với thiếu niên vừa mới nói chuyện.
- Vâng, sư tôn.
Ngô Hoành gật đầu nói.
Tuy hắn rất muốn lập tức trở về nhà xem một chút, có điều hắn cũng hiểu rõ, hiện tại còn không phải lúc trở về.
Hắn đã rất lâu không trở về, cũng không hiểu rõ đối với tình huống của quận Thiên Lĩnh bên này, cũng không biết cừu nhân của hắn có thể an bài người nào ở trong gia tộc của hắn hay không.
Nếu như hắn trở về như vậy có khả năng sẽ khiến cho đối phương chú ý, hiện tại đã về tới quận thành Thiên Lĩnh, sớm muộn cũng sẽ có cơ hội trở về, không vội nhất thời.
- Sư tôn, nếu muốn thuê một chỗ ở, như vậy thì phải đi thành tây, ở đó cơ bản đều là nhà cho thuê, do An gia của Thành Chủ phủ khống chế.
Ngô Hoành nói.
Tuy hắn đã rất lâu chưa trở về, nhưng hắn cũng từ nhỏ lớn lên ở quận thành Thiên Lĩnh, nên cũng biết những chuyện này.
- Ừm, vậy chúng ta qua đó đi.
Tại Ngô Hoành chỉ huy, một đoàn người đi về hướng thành tây.
Hổ Nữu bị Vương Đằng ôm vào trong ngực, mở to một đôi mắt to, không ngừng nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, lộ ra rất ngạc nhiên đối với tất cả.
Đây là lần thứ hai nàng tiến vào thành trì, lần đầu tiên là ở thành Vọng Vân, nhưng mà khi đó bọn họ cũng không ở trong thành bao lâu, chỉ vội vàng đi qua.
Mà thành Vọng Vân cũng không phồn hoa như quận thành Thiên Lĩnh.
- Tiểu Nghiên, có nhìn trúng thứ gì sao?
Vương Đằng lên tiếng hỏi.
- Gia gia, ta muốn ăn cái kia, cái kia, còn có cái kia nữa.
Hổ Nữu duỗi cánh tay nhỏ trắng noãn về các hướng xung quanh.
Vương Đằng phát hiện những nơi Hổ Nữu chỉ đều là một số quầy hàng bán đồ ăn.
Chuyện này cũng bình thường, tiểu hài tử đều ưa các loại đồ ăn ngon, huống chi là Hổ Nữu còn có loại thiên phú này, thiên phú của nàng chính là thôn phệ năng lượng để tăng cao tu vi.
Tuy một ít thức ăn này không có tác dụng đối với Hổ Nữu, nhưng Vương Đằng vẫn để Phương Đức mua rất nhiều trở về.
. . .
Một lúc lâu sau, được một vị quản sự thành tây chỉ huy dưới, một đoàn người Vương Đằng cuối cùng nhìn trúng một trang viên.
- An quản sự, chúng ta nhìn trúng trang viên này, không biết giá cả của trang viên này thế nào?
Vương Đằng hỏi.
- Một năm 3000 linh thạch hạ phẩm.
Trung niên quản sự vẻ mặt lãnh đạm nói.
- Vậy chúng ta thuê một năm.
Vương Đằng thống khoái bỏ ra 3000 linh thạch hạ phẩm, làm tốt tất cả thủ tục.
. . .
Liệt Diễm tông, đại điện nghị sự tông môn.
- Các vị trưởng lão thấy thí luyện một tháng sau thế nào?
Đại hán khôi ngô ngồi ở vị trí cao nhất lên tiếng hỏi.
- Tông chủ, thí luyện lần này đệ tử của Liệt Diễm tông chúng ta tất thắng, chắc chắn sẽ để đám hỗn đản Vô Cực tông kia biết Liệt Diễm tông của chúng ta lợi hại.
Một lão giả đầu trọc nói.
- Tông chủ, không thể không phòng An gia và Vô Cực tông sẽ liên hợp trong thí luyện lần này, đối phó đệ tử của tông ta.
- Hừ, sợ cái gì, từ khi nào đệ tử của Liệt Diễm tông ta lại sợ những người khác, trong thí luyện lần này phải hung hăng đánh đệ tử của bọn hắn sợ tè ra quần mới được.
- Viêm trưởng lão, ngươi cho rằng đệ tử của hai nhà kia đều là phế vật sao?
- Tông chủ, không biết vị đệ tử của Thái Thượng trưởng lão kia có thể xuất quan trước thí luyện hay không?
Một nam tử trung niên nho nhã lên tiếng nói.
Nghe nói như thế, đại điện trở nên yên tĩnh.
Đúng vậy, nếu như lần này vị đệ tử kia của Thái Thượng trưởng lão có thể tham gia thí luyện thì Liệt Diễm tông nhất định có thể cho An gia và Vô Cực tông biết Liệt Diễm tông bọn họ lợi hại thế nào.
Đối với điểm này, một đám trưởng lão của Liệt Diễm tông đều tin tưởng thiếu niên kia có thể làm được.
Dù sao thì trong thời gian hai năm, thiếu niên tên Đường Hùng kia đã chứng thực điểm này với mọi người.