Bây giờ hắn có chút do dự, không biết có nên tiếp tục săn giết khí vận chi tử Đường Hùng này hay không.
Hắn muốn săn giết Đường Hùng, một là bởi vì cái này gia hỏa là cừu nhân của nhị đồ đệ Ngô Hoành của hắn, khó đảm bảo sau này không c xảy ra nhân quả, nắm lấy nguyên tắc tiên hạ thủ vi cường, Vương Đằng mới quyết định động thủ.
Dù sao thì một khi cho khí vận chi tử thời gian quá dài, sau này khẳng định sẽ càng khó săn giết.
Hai là trong lòng Vương Đằng cũng nổi lên một tia tham niệm, hắn muốn tăng lên khí vận bản thân, dù sao thì khí vận tăng lên, hắn sẽ có được càng nhiều đồ tốt hơn.
Mà thu một đồ đệ chỉ tăng hai điểm khí vận, nhưng săn giết một khí vận chi tử lại tăng lên rất nhiều khí vận.
Người chính là một loại sinh vật tham lam như vậy.
Sau khi nắm giữ một ít gì đó thì sẽ muốn có được càng nhiều.
Rất ít người có thể chính thức khống chế lòng tham của mình, hoặc phải nói là lợi ích hiện tại còn chưa đủ.
Nhưng bây giờ Vương Đằng lại do dự, dù sao thì từ những tin tức đã biết này, Đường Hùng này hiển nhiên rất phiền phức, chí ít còn phiền phức hơn Diệp Viêm trước đó nhiều.
Thứ nhất, vị thiết tượng vô danh thu dưỡng Đường Hùng kia rất có thể là một vị cường giả ẩn nấp.
Thứ hai, người cha không biết tung tích của hắn cũng là một cái phiền toái.
Dựa theo Vương Đằng phỏng đoán, lúc trước tuy người kia có thể đã bị trọng thương, thậm chí mất hết tu vi, nhưng không chừng bây giờ đã tìm được cơ duyên, tu vi tiến nhanh, chờ đợi người con trai bảo bối này đi qua tìm hắn, sau đó cùng nhau đánh lên hai môn phái, cứu mẹ của Đường Hùng ra.
Phiền phức thứ ba chính là mẹ của Đường Hùng, đừng nhìn người này có thể bị tông phái giam lại, nói không chừng sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Vương Đằng trầm tư thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định làm.
Đầu tiên, tạm thời có thể để phiền toái là cha của Đường Hùng qua một bên, dù sao thì dựa theo Vương Đằng suy đoán, hiện tại phụ thân của hắn chắc không ở Đại Càn Vương Triều, muốn trở về tìm con trai của hắn, chỉ sợ cần một chút thời gian nữa.
Còn về phiền phức thứ ba thì cũng có thể tạm thời không cần lo lắng.
Phiến phức duy nhất hiện tại chính là thiết tượng không biết có thân phận gì kia.
Vương Đằng quyết định, ngày mai sẽ đi đến làng chài nhỏ để thăm dò tin tức về thiết tượng đó.
...
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Vương Đằng đã xuất hiện trong trang viên, mấy đồ đệ của hắn vây xung quanh hắn.
- Mấy ngày nay các ngươi ở trong trang viên tu luyện cho tốt, nhớ kỹ không nên khinh cử vọng động, tất cả chờ ta trở lại lại nói.
Vẻ mặt Vương Đằng ngưng trọng dặn dò.
- Sư tôn, ngươi muốn đi đâu vậy?
Hổ Nữu hỏi.
- Sư tôn, là xảy ra chuyện gì sao?
Phương Húc hỏi.
- Tối hôm qua ta đi dò xét một chút tin tức, phát hiện thân thế của Đường Hùng kia có chút khả nghi, hôm nay vi sư chuẩn bị ra ngoài xem xét tình huống.
Vương Đằng nói tin tức dò thăm được tối hôm qua và suy đoán của hắn một lần.
- Sư tôn, hay là chúng ta tạm thời vẫn là thôi đi.
Ngô Hoành nói.
Tuy hắn rất muốn báo thù, nhưng sau khi nghe sư tôn suy đoán thì lại không muốn sư tôn phải mạo hiểm.
- Tốt, vi sư trước đi xem tình huống một chút, nếu như chuyện này thật sự không thể làm thì sẽ không mạo hiểm.
Trên mặt Vương Đằng biểu lộ tràn đầy tự tin.
Làng chài nhỏ cách quận thành cũng không xa, Vương Đằng chỉ tốn một giờ đã đi tới cửa thôn làng chài nhỏ.
Đây là một thôn làng rất nhỏ, toàn bộ nhân khẩu đại khái chỉ khoảng trăm nhà, bởi vì thôn làng lưng tựa một dòng sông, người trong thôn đời đời bắt cá mà sống, cho nên mới có tên là làng chài nhỏ.
Thiếu niên mặc áo bào trắng mới vừa đi tới cửa thôn đã bị người trong thôn phát hiện.
- Ngươi là ai? Tới đây làm gì?
Một người đại hán trung niên cảnh giác nhìn thiếu niên hỏi.
Tuy làng chài nhỏ bọn họ khoảng cách quận thành không xa, nhưng do ở vị trí vắng vẻ nên bình thường sẽ có rất ít người tới đây.
Cũng nhờ đứa bé Đường Hùng kia có tiền đồ nên mấy năm này làng chài nhỏ bọn họ mới dần dần có một chút danh khí, nhưng người đến làng chài nhỏ vẫn như cũ không nhiều.
Đa số người trong thôn đều là người bình thường, người tu luyện trong thôn cũng chỉ có tu vi thường thường.
Đột nhiên nhìn thấy một người xa lạ như Vương Đằng đến, hán tử trung niên khó tránh khỏi sẽ khẩn trương.
- Vị đại thúc này, ta nghe nói Đường sư huynh từ nhỏ đã lớn lên ở làng chài nhỏ, cho nên lần này ta cố ý chạy đến đây để xem thử nơi Đường sư huynh sống từ nhỏ đến lớn sẽ ra sao.
Thiếu niên lộ ra vẻ mặt sùng bái nói.
- Ngươi nói là đứa bé Đường Hùng kia sao?
Đại hán trung niên hỏi.
- Đúng đúng đúng, chính là Đường Hùng Đường sư huynh.
Thiếu niên vội vàng gật đầu nói.
- Ngươi là đệ tử của Liệt Diễm tông?
Đại hán trung niên hỏi lần nữa, nhưng mà lần này ngữ khí của hắn đã trở nên cung kính hơn không ít.
- Tạm thời còn không phải, nhưng mà rất nhanh sẽ là đệ tử của Liệt Diễm tông, lần sau ta nhất định sẽ bái nhập Liệt Diễm tông.
Âm thanh thiếu niên sục sôi nói.
Thì ra là người sùng bái đứa bé Đường Hùng kia.
Đại hán trung niên trong nháy mắt đã hiểu rõ.
- Đại thúc, ta có thể vào xem được không?
Thiếu niên hỏi.
- Đương nhiên có thể, để ta dẫn ngươi vào thôn.
Đại hán trung niên cười trả lời.
- Vậy thì cám ơn đại thúc.
Vương Đằng đi theo trung niên Đại Hán Triều vào trong thôn, thỉnh thoảng hỏi đại hán trung niên một vài vấn đề.
Một đường đi thẳng, những người khác trong thôn cũng đều nhìn thấy thiếu niên này.
- Lão Triệu, đứa bé này là ai? Sẽ không phải là thân thích của ngươi chứ?
- Nói nhăng gì đấy, đứa nhỏ này nghe nói Đường Hùng từ nhỏ lớn lên ở trong làng của chúng ta nên lần này đặc biệt tới xem một chút.
Đại hán trung niên cười trả lời, biểu lộ trên mặt chính là thật sự tự hào.