Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 156 - Chương 156. Thánh Khí (Phần 1)

Chương 156. Thánh Khí (Phần 1) Chương 156. Thánh Khí (Phần 1)

- A a, thì ra là như vậy, nhưng mà cái đứa bé Đường Hùng kia đúng là niềm kiêu ngạo thôn của thôn chúng ta, hắn. . .

Thiếu niên vẫn như cũ là chăm chú nghe, người trong thôn kể về các loại sự tích của Đường Hùng, trên mặt không có chút bộ dáng nào là không nhịn được, ngược lại thỉnh thoảng theo phụ họa khen Đường Hùng vài câu.

Chuyện này làm hảo cảm của người trong làng chài nhỏ đối với thiếu niên tăng lên không ít.

- Trương thúc, ta nghe nói từ nhỏ Đường sư huynh đã là cô nhi, là được một vị thiết tượng trong thôn thu dưỡng lớn lên, ngươi có thể dẫn ta đến gặp đại thúc đó không?

Thiếu niên thành khẩn hỏi.

- Ngươi nói là lão thiết đầu à, hắn đã đi rồi, bây giờ chỉ còn lại căn nhà trốn mà thôi.

Đại hán trung niên nói.

- Vị kia thiết tượng đã rời khỏi làng chài nhỏ rồi sao?

Thiếu niên mặt không đổi sắc hỏi.

- Đúng vậy, sau khi Đường Hùng bái nhập Liệt Diễm tông không lâu thì hắn cũng rời khỏi thôn làng, đến bây giờ cũng không biết đã đi đâu rồi, đến bây giờ cũng không có tin tức gì, ngươi nói hắn lớn tuổi như vậy mà. . .

Đại hán trung niên nói thao thao bất tuyệt, thiếu niên cũng ở bên cạnh phụ họa vài câu.

- Đại thúc, ngươi hiểu rõ về vị này thiết tượng này không?

- Ngươi nói lão thiết đầu à, hắn đi vào làng chài nhỏ đại khái hơn ba mươi năm trước, lúc ấy hắn. . .

Trong ánh mắt của đại hán trung niên lộ ra một tia vẻ hồi ức, nói rõ chuyện hắn biết liên quan tới lão thiết đầu.

Thì ra là từ ba mươi năm trước, vị lão thiết đầu đó bất tỉnh ở gần thôn làng, được lão thôn trưởng phát hiện rồi mang về trong thôn.

Lão thôn trưởng thấy lão thiết đầu đáng thương nên đã cho hắn lưu lại trong thôn, chớp mắt đã là 30 năm.

Theo đại hán trung niên nói, lão thiết đầu có một tay nghề rèn sắt rất tốt, các loại đồ sắt hắn tạo ra, trong thôn không ai không nói tốt.

Còn về Đường Hùng thì được lão thiết đầu nhặt từ bên ngoài về từ mười bảy năm trước.

- Tiểu huynh đệ, ngươi xem, nơi này chính là nhà của lão thiết đầu.

Đại hán trung niên chỉ về phía một ngôi nhà trước mắt nói.

Xuất hiện ở trước mắt thiếu niên là một tiệm rèn có chút cũ nát, chiếm diện tích vừa phải, cửa phòng đóng chặt.

Thời gian kế tiếp, thiếu niên lại cùng đại hán trung niên ở trong thôn nhìn một chút.

- Đại thúc, ta đi về trước.

- Tiểu huynh đệ, hoan nghênh lần sau trở lại.

- Ừm, nhất định.

. . .

Một lát sau, một bóng người từ giữa không trung rơi xuống, thừa dịp không ai chú ý tiến vào trong tiệm thợ rèn.

Trong tiệm thợ rèn không còn lại bao nhiêu thứ, nhưng sau khi Vương Đằng tìm tòi tỉ mỉ thì vẫn phát hiện một chút dấu vết trận pháp.

- Quả nhiên, lão thiết đầu này không phải người bình thường.

Một thôn nhỏ, người có tu vi cao nhất chỉ là Thối Thể cảnh hậu kỳ, làm sao có thể biết được trận pháp gì chứ?

- Tiếp đó, nên đi đến nhà trưởng thôn xem một chút.

Ánh mắt của Vương Đằng nhìn ra ngoài phòng.

. . .

Sau một tiếng, bóng người Vương Đằng đã xuất hiện bên ngoài làng chài nhỏ.

Hắn dùng Vạn Hồn Đồng hỏi thăm mấy người trong thôn, có điều đều nhận được câu trả lời không khác mấy, đó chính là vị lão thôn trưởng kia đã qua đời từ vài chục năm trước.

Vương Đằng cũng không phát hiện đầu mối hữu dụng gì ở nhà lão thôn trưởng.

- Nhưng có thể xác định chính là, vị thiết tượng kia tuyệt đối không phải người bình thường, mà tu vi của hắn cũng sẽ không quá thấp.

Còn về chuyện Đường Hùng được thiết tượng ngoài ý muốn nhặt được thì chắc chắn cũng không thể tin.

Vương Đằng suy đoán, vị thiết tượng kia nói không chừng đã nhận biết cha mẹ ruột của Đường Hùng.

Giống như lúc trước, Đường phụ Đường mẫu khi còn trẻ đã đi vào Vương Triều Đại Càn du ngoạn lịch luyện, gặp lão thiết đầu lúc còn trẻ.

Lúc ấy lão thiết đầu gặp phải tuyệt cảnh, được Đường phụ Đường mẫu cứu được một mạng, từ đó kết xuống một đoạn hữu tình thâm hậu.

Một ngày từ mười bảy năm trước, Đường phụ thông qua phương thức liên lạc đặc biệt tìm được lão thiết đầu, giao Đường Hùng lúc ấy còn trong tã lót cho lão thiết đầu chiếu cố, sau đó căn dặn các loại, vân vân..., cuối cùng rời khỏi Vương Triều Đại Càn, bước chân vào con đường chờ con trai đi tìm hắn.

Vương Đằng càng suy đoán lại càng thấy đây chính là chân tướng thân thế của Đường Hùng.

Dựa theo logic thì cường giả ở quận thành, tu vi thực lực cũng thuộc hàng đầu ở trong quận thành nhưng cũng sẽ không thể qua mặt được Vương Triều Đại Càn.

Cuối cùng Vương Đằng cho ra một cái kết luận, đó chính là tu vi thực lực của lão thiết đầu đó cao nhất cũng chỉ là Thiên Võ cảnh.

Hắn không kém Vương Đằng chút nào.

Mà kế hoạch của Vương Đằng lần này chính là chuẩn bị săn giết Đường Hùng ở trong di tích, lão thiết đầu kia chắc chắn không kịp cứu viện.

Còn về chuyện làm sao Vương Đằng trà trộn vào được thì hắn đã có một kế hoạch sơ bộ, chỉ chờ trở về hoàn thiện thêm một chút là được.

Còn về chuyện cốt linh hạn chế dưới 30 tuổi, chuyện này đối với Vương Đằng tu luyện Khi Thần Bảo Thuật thì hoàn toàn không phải chuyện gì khó.

Mà hắn cũng chuẩn bị thừa dịp trong khoảng thời gian này đi đến chỗ di tích để nhìn xem trước.

Vô Cực tông ở vào phía đông quận thành Thiên Lĩnh, vừa vặn hoàn toàn ngược lại với phương hướng Liệt Diễm tông.

Vô Cực tông có chín đại chủ phong và gần một trăm ngọn núi, trong đó lấy Vô Cực phong cường thịnh nhất làm tông chủ phong.

Tục truyền chín đại chủ phong này đều từng xuất hiện cường giả Thiên Võ cảnh, cho nên mới lấy nơi này làm chín đại chủ phong, trên mỗi một đỉnh đều có một môn tuyệt học trấn phong, hoặc là có một món linh khí trấn phong.

Lúc này, bên trong đại điện tông chủ Vô Cực phong, tông chủ Vô Cực tông đang ngồi ở chủ vị, phong chủ tám đại chủ phong còn lại ngồi ở hai bên.

Tu vi của chín người này đều ở phía trên Địa Võ cảnh, tuyệt đối là cường giả ở cảnh nội quận Thiên Lĩnh.

Bình Luận (0)
Comment