Trong đại điện còn có mười vị thanh niên nam nữ đang đứng, tu vi mỗi người đều là Chân Nguyên cảnh tầng một trở nên, người thanh niên dẫn đầu trong đó còn có tu vi đạt đến Huyền Nguyên cảnh tầng một.
- Mười người các ngươi đều là đệ tử xuất sắc nhất của Vô Cực tông ta, lần này di tích thí luyện, bản tông hi vọng các ngươi có thể trừ khử Đường Hùng của Liệt Diễm tông ở trong di tích, các ngươi có lòng tin làm được hay không.
Âm thanh tông chủ của Vô Cực tông vang lên ở trong đại điện.
- Được, tông chủ.
- Rất tốt, lần này mục tiêu chủ yếu của các ngươi là Đường Hùng của Liệt Diễm tông, đến lúc đó người của An gia cũng sẽ ở bên cạnh giúp đỡ các ngươi.
Tông chủ Vô Cực tông nói.
- . . .
Bảy nam ba nữ từ trong đại điện đi ra ngoài, đều khôi phục một chút bản tính.
- Tần Hạo sư huynh, nghe sư phụ nói, thí luyện lần này có thể liên hợp An gia, Vô Cực tông ta đã bỏ ra cái giá không nhỏ.
Một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi mở miệng nói.
- Ừm.
Cầm đầu là một vị thanh niên khuôn mặt anh tuấn, hắn nhàn nhạt nhẹ gật đầu, trong mắt lại là lóe qua một tia bất mãn.
Hắn là đệ tử thân truyền của tông chủ Vô Cực tông, cũng là một để có tu vi thực lực mạnh nhất ở Vô Cực tông, tu vi của hắn đã là Huyền Nguyên cảnh tầng một.
Mà Đường Hùng của Liệt Diễm tông kia chỉ vừa vặn đột phá đến Chân Nguyên cảnh tầng chín, cho dù tốc độ của tu luyện hắn có nhanh hơn nữa thì cũng chỉ là Chân Nguyên cảnh mà thôi, sao có thể so sánh với Tần Hạo hắn.
Hắn tin tưởng, thí luyện lần này, một mình Tần Hạo hắn đã có thể chém Đường Hùng, hoàn toàn không cần những người khác trợ giúp.
Trong đó một nữ tử có lẽ là nhìn ra bất mãn trong mắt Tần Hạo, không khỏi lên tiếng nói:
- Ta thấy Đường Hùng của Liệt Diễm tông kia chính là có tiếng không có miếng, làm sao có thể so sánh với Tần Hạo sư huynh, ta thấy hắn tu luyện nhanh như vậy, khẳng định là tu luyện công pháp ma đạo tổn thương căn cơ, thành tựu sau này có hạn, hoàn toàn không thể đánh đồng với Tần Hạo sư huynh.
- Nói rất đúng, sư muội nói rất đúng, Đường Hùng kia làm sao đánh đồng với Tần Hạo sư huynh.
- . . .
Những người khác cũng ào ào theo phụ họa nói.
Mà những người khác lại không phát hiện chính là, một nữ đệ tử tuổi tác nhỏ nhất trong đó, trong mắt lại là lóe qua một tia khinh thường.
- Hừ, chỉ bằng ngươi mà cũng xứng với Đường Hùng ca ca của ta, ta phải nói chuyện này cho Đường Hùng ca ca mới được.
- Ha ha ha, chư vị sư muội sư đệ quá khen, tiểu nhi Đường Hùng kia vẫn có chút bản lĩnh.
Trên mặt Tần Hạo lộ ra nụ cười hài lòng.
- Nào có, Tần Hạo sư huynh khiêm tốn.
- . . .
- Tốt, chúng ta đến quận thành trước đi, giao lưu với đệ tử An gia một phen.
. . .
Trong trang viên, bốn đồ đệ vây quanh bên cạnh Vương Đằng.
- Một tháng sau, di tích thí luyện thì sẽ mở ra, đến lúc đó, Đường Hùng sẽ tiến vào bên trong, đây cũng là cơ hội của chúng ta.
Vương Đằng nói.
- Sư tôn, đến lúc đó chúng ta đi vào chung săn giết Đường Hùng sao?
Sở Chiếu có chút hưng phấn hỏi.
Hắn đã học tập rất nhiều tri thức liên quan tới khí vận chi tử, nếu như lần này có thể cùng sư tôn săn giết một khí vận chi tử thành công, chuyện này tuyệt đối là một chuyện đáng để kiêu ngạo.
- Không, lần này chỉ có ta, Phương Húc và Ngô Hoành đi vào.
Vương Đằng lắc đầu nói.
- Sư tôn, vì sao chỉ có ngài, đại sư huynh và nhị sư huynh đi vào chứ?
Hổ Nữu lên tiếng hỏi.
- Bởi vì vì thực lực của các ngươi quá yếu, căn cứ suy đoán của ta, tu vi của Đường Hùng kia có thể là Huyền Nguyên cảnh, thậm chí có khả năng mạnh hơn, mấy người các ngươi đi vào không thể giúp được gì, ngược lại có thể trở thành gánh nặng.
Vương Đằng nói.
- Lần này các ngươi ở trong trang viên tu luyện thật tốt, chờ ta và sư huynh các ngươi trở về.
- Vâng, sư tôn.
Ba người Sở Chiếu ứng tiếng nói.
Bọn họ cũng hiểu rõ, đối mặt với khí vận chi tử, nếu lấy tu vi thấp đi lên thì chính là tặng đầu người, chỉ có cùng cảnh giới, thậm chí là mạnh hơn khí vận chi tử thì mới có thể giao thủ với khí vận chi tử, tránh cho bị khí vận chi tử một chiêu giết chết.
Tuy bọn họ đã bế quan một đoạn thời gian, nhưng người có tu vi cao nhất là Sở Chiếu cũng còn chưa đột phá đến Huyền Nguyên cảnh.
Trong lòng ba người Sở Chiếu cũng có một quyết định, bọn họ nhất định phải nỗ lực tu luyện nhiều hơn mới được, phải tranh thủ đuổi kịp tốc độ của đại sư huynh và nhị sư huynh.
Nếu không lần sau có hành động gì thì bọn hắn vẫn như cũ không được đi.
- Hai người các ngươi trong khoảng thời gian này tu luyện thật tốt, những chuyện khác đều tạm thời không cần quản, chuẩn bị sẵn sàng.
- Vâng, sư tôn.
- Lần hành động này có chút nguy hiểm, cho nên vi sư cũng chuẩn bị cho các ngươi một ít gì đó.
Vương Đằng từ trong không gian hệ thống lấy ra các loại đồ vật.
- Hai món bảo giáp linh khí này đều là Địa giai trung phẩm, tốt hơn món trên người các ngươi một ít, các ngươi luyện hóa nó đi; bình đan dược này là Hộ Hồn Đan, có thể gia tăng sức phòng ngự linh hồn của các ngươi; đây là một số ngọc phù công kích và ngọc phù phòng ngự dùng duy nhất một lần, gặp phải nguy hiểm kịp thời dùng, không cần phải tiếc; đây là. . .
Một bên, ba người Sở Chiếu đều nhìn đến ngây người, tuy bọn họ vẫn luôn biết trên người sư tôn có không ít đồ tốt, nhưng cũng không ngờ lại có nhiều đồ tốt như vậy.
Vương Đằng nghĩ nghĩ, lại từ trong không gian hệ thống lấy ra hai vũ khí, theo thứ tự là một cây trường thương và một đôi đại chùy.