- Phương Húc, cây trường thương này tên là Hỗn Nguyên Thương, phẩm giai là Thiên giai cực phẩm, mặc dù không phải Thánh khí, nhưng phối hợp với võ học Nhất Thương Kình Thiên ngươi tu luyện thì có thể phát huy ra uy lực to lớn, ngươi cầm lấy đi luyện hóa đi, sau này chớ làm xấu danh tiếng Hỗn Nguyên Thương này.
Vương Đằng nghiêm túc nói.
- Vâng, sư tôn, ta nhất định sẽ không làm xấu danh tiếng Hỗn Nguyên Thương.
Phương Húc nói năng có khí phách.
Sở Chiếu ở bên cạnh đã há to miệng.
Đây chính là linh khí Thiên giai cực phẩm đó, cho dù toàn bộ Vương Triều Đại Càn thì cũng không có mấy món linh khí phẩm giai cỡ này, không ngờ bây giờ sư tôn lại cho đại sư huynh một món như vậy.
Hắn cũng thật mong muốn có một món.
Không đợi Sở Chiếu lấy lại tinh thần, chỉ nghe sư tôn của hắn lại nói tiếp.
- Ngô Hoành, đôi đại chùy này tên là Toái Không Chùy, là một món Thánh khí, lấy nhục thể của ngươi, phối hợp thêm ngươi tu luyện chùy pháp, đủ để giúp ngươi chiến đấu ngang tay với người cao hơn một hai đại cảnh giới.
- Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, không đến thời khắc nguy cơ thì tốt nhất đừng tuỳ tiện vận dụng, trước khi thực lực của ngươi chưa đột phá đến Thánh cảnh thì tốt nhất đừng tuỳ tiện lấy nó ra, để tránh gây nên phiền toái không cần thiết.
Vương Đằng trịnh trọng dặn dò.
- Cảm ơn sư tôn, ta nhớ kỹ.
Ngô Hoành trịnh trọng nhận lấy Toái Không Chùy.
- Các ngươi tranh thủ trong hai ngày này luyện hóa hai món linh khí này đi, xung quanh đã bị ta bố trí trận pháp, linh khí ba động lúc luyện hóa sẽ không khiến người khác chú ý.
- Vâng, sư tôn.
Lúc này, Sở Chiếu đã triệt để ngây dại, trong đầu của hắn chỉ còn lại hai chữ Thánh khí, còn về câu nói kế tiếp của sư tôn căn bản hắn không nghe thấy.
Nghĩ hắn đường đường là tam hoàng tử của Vương Triều Đại Càn, lớn như vậy nhưng hắn cũng chưa từng thấy một món Thánh khí nào, không ngờ hôm nay lại gặp được một lúc hai món.
Tuy Đại Càn Vương Triều bọn họ tục truyền cũng có một món Thánh khí, nhưng cho tới bây giờ hắn đều chưa từng thấy qua.
Triệu Thiên ở bên cạnh cũng không khá hơn chút nào, chỉ có Hổ Nữu thì vẫn là tỉnh tỉnh mê mê.
Qua rất lâu, Sở Chiếu và Triệu Thiên mới hồi phục lại tinh thần.
- Sư tôn không hổ là cường giả Thần cảnh, ngay cả Thánh khí như thế cũng có thể tùy ý cho nhị sư huynh, nếu như. . .
Bọn họ liếc nhìn nhau một cái, đều thấy được tham vọng trong mắt của nhau.
Từ giờ trở đi, bọn họ phải nỗ lực tu luyện, sớm ngày đuổi kịp tu vi của đại sư huynh và nhị sư huynh, đến lúc đó, nói không chừng sư tôn cũng sẽ cho bọn hắn một hai món Thánh khí.
- Sư tôn, đệ tử cảm giác sâu sắc tu vi không đủ, không thể trợ giúp sư tôn và sư huynh giải ưu, cảm giác hổ thẹn sâu sắc, muốn đi về trước tu luyện.
Sở Chiếu khom người nói.
- Sư tôn, đồ nhi cũng muốn trở về tu luyện.
Triệu Thiên nói theo.
Hổ Nữu nhìn hai sư huynh đang luyện hóa vũ khí một chút, lại nhìn hai sư đệ một chút, nàng vội vàng uốn éo thân thể, cũng nói theo:
- Sư tôn, Hổ Nữu cũng muốn trở về tu luyện.
Vương Đằng nhìn ba đồ đệ trước mặt, trong lòng rất là vui mừng.
Đồ đệ của hắn thì phải chăm chỉ như vậy.
Sau đó, hắn vung tay lên, trước mặt ba đồ đệ mỗi người xuất hiện một số đan dược.
- Những đan dược này các ngươi cầm lấy đi, nhất định phải tu luyện cho tốt, nếu như không đủ đan dược thì lại tìm vi sư hỏi.
- Cảm ơn sư tôn.
- Vâng, sư tôn.
Sở Chiếu và Triệu Thiên nhìn thấy nụ cười thân thiết và hài lòng trên mặt sư tôn, thì trong lòng nhất thời trở nên kích động.
Hai người thu hồi đan dược trước mặt, thi lễ với Vương Đằng một cái, sau đó chạy trở về phòng tu luyện.
Hổ Nữu thấy thế, cũng theo ra dáng học tập một phen.
. . .
Thời gian kế tiếp, Vương Đằng cũng không lãng phí, hắn quyết định đi đến nơi di tích thí luyện mở ra một chuyến trước để thăm dò một chút tình huống.
Di tích ở ngoài năm trăm dặm phía bắc của quận thành, vượt qua hoang nguyên Thanh Dã, tục truyền cả tòa di tích đều ở trong kẽ hở không gian kia, chỉ có cách mỗi ba năm, đến thời gian đặc biệt thì cửa vào mới có thể hiển ra, cửa vào sẽ kéo dài thời gian một tháng.
Chỗ lối vào di tích còn có trận pháp cường giả Đan Tông bố trí lúc trước, chỉ có người phù hợp điều kiện mới có thể tiến vào trong đó.
Khi Vương Đằng chạy tới nơi này chỉ nhìn thấy một mảnh nhìn một bình nguyên vô tận, và một số người tu luyện ở trên bình nguyên.
Vương Đằng xen lẫn trong đám người này, chậm rãi đi về hướng cửa vào di tích.
- Nơi này có một chút không gian ba động, hẳn là cửa vào di tích.
Vương Đằng mặt không đổi sắc nhìn thoáng qua phương hướng đó.
Hắn thử thăm dò ở xung quanh vài vòng, cũng không nhìn ra chút gì, ngược lại đưa tới mấy đạo bí ẩn dò xét.
Vương Đằng đành phải rời xa chỗ đó.
- Xem ra kế hoạch trộm mò tiến vào bên trong là không được.
Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Muốn chân chính chạm đến bích chướng không gian thì tu vi nhất định phải đạt tới Vương cảnh mới được.
Cửa vào di tích giấu kín bên trong kẽ hở không gian, lấy tu vi hiện tại của Vương Đằng căn bản không thể tiếp xúc đến được, trừ phi hắn sử dụng Con Thoi Phá Không, có lẽ sẽ có cơ hội tiến vào trong di tích.
Nhưng tính nguy hiểm cũng có chút lớn, dù sao thì hắn chưa từng làm loại chuyện này bao giờ, nếu như lần đầu tiên sử dụng Con Thoi Phá Không bị mất phương hướng ở bên trong kẽ hở không gian thì sẽ rất nguy hiểm.
Mà xung quanh cũng có người của các tông môn đang âm thầm quan sát nơi này.
- Lúc trước, thực lực của Đan Tông cũng có chút mạnh, vậy mà có thể bố trí trận pháp ở cửa vào di tích.
Dựa theo tin tức hắn lấy được từ trong miệng Lưu Chân, di tích này chỉ là chỗ Đan Tông trồng trọt linh hoa linh thảo, một cái cửa vào có cần phải làm cho phức tạp như vậy không?