Đương nhiên, cũng không bài trừ người của Đan Tông lúc trước có phương pháp khác tiến vào bí cảnh.
- Vì sao bên trong lại còn có truyền thừa của một số cường giả?
Vương Đằng nghĩ tới di tích thí luyện này, trong đầu lại hiện ra một số ý nghĩ không tốt.
Có lẽ di tích này hoàn toàn không đơn giản như vẻ bề ngoài vậy?
Trước kia, những đệ tử tông môn kia dò xét đến cũng chỉ là một số thứ bên ngoài.
Nhưng di tích thí luyện lần này không giống, bởi vì lần này có một khí vận chi tử sẽ tiến vào bên trong, đến lúc đó có thể sẽ gây nên một số biến cố còn lại.
Giống như trong bí cảnh có một đại yêu thức tỉnh, một ma đầu bị trấn áp, có trân bảo xuất thế, truyền thừa của cường giả tuyệt đỉnh. . .
- Nếu ở đây đã không nhìn ra cái gì thì vẫn nên trở về chuẩn bị thêm một chút cho rồi.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua chỗ kia, sau đó xoay người rời khỏi hoang nguyên Thanh Dã.
. . .
Trở lại quận thành, Vương Đằng cũng không nhàn rỗi, hắn vừa dùng phương thức của mình tìm hiểu các loại tin tức trong quận thành, vừa ở trong trang viên chế tạo các loại ngọc phù, trận kỳ để ứng phó với các loại tình huống đột nhiên xuất hiện.
Đương nhiên, trong lúc đó hắn cũng chưa quên tìm tòi đệ tử có thiên phú trong quận thành, đáng tiếc hắn không phát hiện người nào.
Theo thời gian càng ngày càng tới gần di tích thí luyện mở ra, người tu luyện tuổi trẻ trong quận thành cũng nhiều hơn không ít.
. . .
Một ngày này.
Trong trang viên, Vương Đằng đứng trước mặt bốn thiếu niên và một tiểu nữ hài.
- Hai người các ngươi chuẩn bị xong chưa?
- Đã chuẩn bị xong, sư tôn.
Vẻ mặt Ngô Hoành có chút kích động nói.
Không lâu nữa là hắn đã có thể tự mình báo thù rồi.
Chờ sau khi báo xong thù, hắn sẽ có thể quang minh chính đại về thăm nhà một chút.
Trong khoảng thời gian này, hắn từng biến đổi dung mạo, từ xa nhìn thoáng qua Ngô gia.
- Sau khi tiến vào cửa vào di tích, chúng ta sẽ bị truyền tống đến những nơi khác nhau, nhớ kỹ, sau khi vào trong, hai người các ngươi không nên khinh cử vọng động, tất cả chờ ta tìm được các ngươi rồi lại nói.
Vẻ mặt Vương Đằng nghiêm túc nói.
- Vâng, sư tôn, chúng ta nhất định sẽ không tự tiện hành động.
- Ừm, cũng không được bại lộ thân phận chân thật của mình ở trước mặt người ngoài, sau lưng Đường Hùng kia có thể còn có cường giả.
Vương Đằng nhìn chằm chằm hai người nói.
- Sư tôn, ngài yên tâm đi, ta biết nặng nhẹ.
Ngô Hoành cũng thu hồi thần sắc kích động trên mặt, trịnh trọng nói.
- Rất tốt, nếu như gặp tình huống đột nhiên xuất hiện thì cứ dùng tất cả những thủ đoạn ta cho các ngươi. . .
- . . .
- . . .
- Còn ba người các ngươi thì ở tại trong trang viên tu luyện, không nên chạy loạn, nếu như gặp nguy hiểm thì phải sử dụng những thủ đoạn ta cho các ngươi, có lẽ nhiêu đó đã đủ để các ngươi rời khỏi quận thành an toàn, đến lúc đó có thể đi đến chỗ kia chờ chúng ta.
Vương Đằng lại nói với ba đồ đệ còn lại.
- Vâng, sư tôn.
- Sư tôn, đại sư huynh, nhị sư huynh, các ngươi cố lên!
- Tốt, bây giờ chúng ta xuất phát!
. . .
Thiết Tâm tông, cũng là một trong những môn phái tham gia di tích thí luyện lần này.
Tuy Thiết Tâm tông bọn họ chỉ là một tông phái tam lưu, chỉnh thể thực lực trong số các tông phái tam lưu cũng là mức độ trung bình thấp, nhưng ai bảo quan hệ giữa Thiết Tâm tông bọn hắn và Vô Cực tông tốt chứ.
Trước kia, di tích thí luyện chỉ có những thế lực với thực lực chỉnh thể xếp hàng đầu mới có thể tham gia, nhưng lần này lại khác, một số tông môn thế lực xếp hạng thấp cũng có thể tham gia.
Đương nhiên, chuyện này chỉ giới hạn ở tông môn thế lực có quan hệ với ba đại thế lực, giống với Thiết Tâm tông bọn họ.
Lúc này, ba người trẻ tuổi vừa nói vừa cười về hướng Thiết Tâm tông.
Ba người này dĩ nhiên chính là ba người sư đồ Vương Đằng.
Đây cũng là phương án thứ hai Vương Đằng chuẩn bị, lẫn vào trong đội ngũ của một thế lực.
Trong khoảng thời gian này, Vương Đằng cũng không bận rộn vô ích, sau khi hắn lựa chọn cẩn thận một phen, cuối cùng lựa chọn tông môn tên là Thiết Tâm tông này để làm bảo vệ cho thân phận của bọn hắn.
Còn về ba thằng xui xẻo kia thì đã bị Vương Đằng xử lý.
Đương nhiên, Vương Đằng cũng không phải giết người, hắn lựa chọn giả mạo ba người này của Thiết Tâm tông cũng là bởi vì ba người này không phải người tốt.
Lại vừa vặn thân phận của ba người này có thể làm yểm hộ cho sư đồ ba người bọn họ.
- Tôn Vân, Vu Phi, Điền Bất Động, ba người các ngươi trở về rồi à, nhanh đi với ta, Thiết Mộc trưởng lão đang tìm chúng ta đấy.
Ngay khi ba người vừa đi vào cửa lớn trụ sở Thiết Tâm tông thì một âm thanh đã từ bên cạnh truyền tới.
- Trần sư đệ, ngươi biết Thiết Mộc trưởng lão tìm chúng ta có chuyện gì không?
Tôn Vân lên tiếng hỏi.
- Không rõ lắm, nhưng mà hẳn là muốn nói cái gì đó, những sư huynh đệ khác đều đã qua, chúng ta nhanh lên một chút đi, cũng đừng để cho Thiết Mộc trưởng lão chờ lâu.
Trần Lượng nói.
- Được.
Sư đồ ba người Vương Đằng theo Trần Lượng đi về hướng sân nhỏ của Thiết Mộc trưởng lão.
Khi vừa đi vào sân nhỏ, Vương Đằng đã nhìn thấy trong viện đã có hơn hai mươi vị đệ tử đứng ở nơi đó, dẫn đầu là đệ tử thân truyền của tông chủ Thiết Tâm tông Uông Lãng, tu vi đã đạt đến Ngưng Nguyên cảnh tầng chín, chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá đến Chân Nguyên cảnh.
Trong sân, phần lớn đệ tử Thiết Tâm tông đều có tu vi là Ngưng Nguyên cảnh sơ trung kỳ, chỉ có năm sáu người tu vi Ngưng Nguyên cảnh hậu kỳ.
Ba người Vương Đằng không hoảng hốt chút nào, bọn họ đã sớm chuẩn bị kỹ càng, đều không xa lạ gì đối với mỗi người nơi này, bốn người đi về hướng đội ngũ.