- Tôn sư huynh, các ngươi đi chơi ở đâu vậy, sao lại không mang theo sư đệ ta chứ?
Một đệ tử Thiết Tâm tông nhỏ giọng hỏi.
- Chúng ta chỉ đi loanh quanh trong quận thành, lần sau ra ngoài nhất định sẽ mang ngươi theo.
Tôn Vân cười trả lời.
- Tôn sư huynh, vậy cứ quyết định như thế đi.
Lại chờ trong chốc lát, trong viện lần nữa đi tới mấy vị Thiết Tâm tông đệ tử.
Cũng đúng lúc vào lúc này, cửa phòng Thiết Mộc trưởng lão bị mở ra, từ bên trong một vị lão giả tóc bạc mặt hồng hào đi ra, ở phía sau hắn còn có một vị thanh niên với khuôn mặt lạnh lùng.
Tất cả đệ tử của Thiết Tâm tông đều dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía tên thanh niên kia, ngay cả Uông Lãng cũng không ngoại lệ, hiển nhiên hắn cũng không biết thân phận của người thanh niên trước mắt này.
- Vị tiểu hữu bên cạnh ta đây chính là đệ tử thân truyền của phong chủ Thông U phong Vô Cực tông, Vũ Văn Vũ.
Thiết Mộc trưởng lão nói với mọi người.
Nghe nói như thế, mọi người trong sân nhất thời ồn ào lên.
- Thanh niên này lại là đệ tử thân truyền của phong chủ Thông U phong Vô Cực tông?
- Sư huynh, Thông U phong này rất lợi hại phải không?
- Ngươi ngay cả chuyện này cũng không biết à? Thông U phong chính là một trong chín đại chủ phong của Vô Cực tông, mỗi phong chủ trong chín đại chủ phong đều có tu vi Địa Võ cảnh, ngươi nói có thể không lợi hại sao?
- Cũng không biết vị này lợi hại cỡ nào, có lợi hại như Uông sư huynh hay không?
- . . .
Có lẽ là nghe được mọi người phía dưới nghị luận về mình, trên người Vũ Văn Vũ bộc phát ra khí tức tu vi Chân Nguyên cảnh.
- Trời ạ, không hổ là đệ tử thân truyền của phong chủ Thông U phong Vô Cực tông, không ngờ tu vi đã là Chân Nguyên cảnh, còn lợi hại hơn cả Uông sư huynh.
Một tên đệ tử lên tiếng kinh hô.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn.
Hắn nhìn khắp xung quanh mình, phát hiện một số sư huynh đệ đều lặng lẽ rời xa chỗ của hắn, đồng thời dùng ánh mắt hơi có vẻ đồng tình nhìn hắn.
Người nào không biết Uông Lãng sư huynh của Thiết Tâm tông bọn họ là một người nổi tiếng bụng dạ hẹp hòi.
Tuy trong lòng bọn họ cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng tốt xấu cũng không dám nói ra ngay trước mặt Uông Lãng.
- Yên lặng, lần này ta gọi các ngươi tới đây là có một việc muốn bàn giao cho các ngươi.
Sau cùng, vẫn là Thiết Mộc trưởng lão lên tiếng kéo ánh mắt của mọi người lại.
- Trong di tích thí luyện lần này, nếu như chư vị của Thiết Tâm tông có phát hiện tung tích Đường Hùng của Liệt Diễm tông trong di tích thì có thể dùng ngọc phù truyền tin thông báo cho ta, đến lúc đó ta Vô Cực tông tất có khen thưởng cho chư vị.
Vũ Văn Vũ tiến lên một bước nói.
- Không sai, đây cũng là ý tứ của lão phu.
Thiết Mộc trưởng lão theo nói một câu.
Sau khi Vũ Văn Vũ giao phương thức liên lạc với mình cho mọi người thì lập tức rời khỏi trụ sở Thiết Tâm tông.
Sau đó Thiết Mộc trưởng lão cho mọi người rời đi, lúc này trong viện chỉ còn lại một mình Uông Lãng.
- Thiết Mộc trưởng lão, như vậy có phải có chút không ổn hay không?
Uông Lãng cau mày nói.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Thiết Mộc trưởng lão lại đồng ý yêu cầu này, nếu như Đường Hùng của Liệt Diễm tông xảy ra chuyện trong di tích, vậy không phải Thiết Tâm tông bọn hắn sẽ đắc tội Liệt Diễm tông sao?
Đến lúc đó, Thiết Tâm tông bọn hắn sao tiếp nhận nổi lửa giận của Liệt Diễm tông?
- Ngươi cảm thấy vì sao Thiết Tâm tông chúng ta có thể tham gia di tích thí luyện lần này? Mà một số tông môn khác có thực lực còn mạnh hơn chúng ta lại không được tham gia?
Thiết Mộc lên tiếng hỏi.
- Không phải một số tông môn thân cận ba đại thế lực cũng có thể tham gia à.
Uông Lãng trả lời.
- Đúng vậy, tông môn thân cận ba đại thế lực cũng có thể tham gia, nhưng đây cũng là đứng đội!
Thiết Mộc nói.
- Ý của ngài là. . .
. . .
Nơi ở của Tôn Vân.
Vương Đằng bố trí mấy trận pháp ngăn cách dò xét trong phòng.
- Sư tôn, nghe ý tứ của mấy người Vô Cực tông vừa rồi, hình như bọn họ muốn đối phó Đường Hùng trong di tích thí luyện lần này?
Phương Húc nói.
- Không sai, chắc là người của Vô Cực tông đã nhận ra Đường Hùng này đáng sợ, cho nên muốn sớm trừ khử hắn.
Vương Đằng nói.
Còn về nói dựa vào những đệ tử Vô Cực tông kia, có thể thành công giết chết Đường Hùng, Vương Đằng tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
Ngược lại, xác suất những đệ tử kia sẽ trở thành kinh nghiệm bảo bảo cho Đường Hùng sẽ lớn hơn.
- Sư tôn, chúng có liên hợp với người của Vô Cực tông, cùng nhau đối phó Đường Hùng hay không?
- Ngươi cảm thấy người của Vô Cực tông sẽ tin tưởng ngươi sao, lại nói, nếu như người của chúng ta liên hợp với Vô Cực tông thì sẽ tuyệt đối không giết được Đường Hùng.
- Sư tôn, vì sao vậy?
Phương Húc có chút không hiểu hỏi.
- Bởi vì ngươi vĩnh viễn cũng không biết, bước kế tiếp đồng đội ngươi sẽ làm ra chuyện gì.
Trong mắt Vương Đằng lộ ra vẻ hoài niệm nói.
- . . .
Hai người Phương Húc và Ngô Hoành luôn cảm giác, sư tôn nói câu nói này rất là thâm sâu.
- Tóm lại, hai người các ngươi nhớ kỹ, sau này tuyệt đối không nên tuỳ tiện hợp tác với heo đồng đội, bọn họ thường thường sẽ tạo thành thần trợ công cho đối thủ.
Vương Đằng nghiêm túc dặn dò.
- Sư tôn, heo đồng đội là gì vậy?
- Chính ta từ dùng để hình dung những người ngu ngốc, không có não, chẳng lẽ bên trong quyển sách do ta viết kia không có sao?
- Không có.
Hai người đồng thời lắc đầu nói.
- . . .
Vương Đằng cảm thấy hắn còn phải bổ sung một lần nữa.
. . .
Hai ngày sau, từng chiếc linh chu từ trong quận thành bay ra, bay về hướng hoang nguyên Thanh Dã ở phía bắc quận thành.
Thành Chủ phủ An gia.
- Ngôn nhi, nếu như chuyện không thể làm thì từ bỏ.
Nam tử trung niên nho nhã nói.
- Phụ thân, ta sẽ chứng minh ta không so Đường Hùng yếu.
An Ngôn ánh mắt kiên định nói.
- Hồ nháo!
. . .